Chương 1196: Sương Mù Dày Đặc 1
Theo lời miêu tả của bác sĩ pháp y Hứa Quân Hào, người vô gia cư này là một kẻ rất thê thảm.
Anh ta sống trong ranh giới giữa xã hội loài người và rừng rậm, lúc thì là người, lúc lại là động vật. Cho dù lúc làm con người cũng khó nhận được sự tôn trọng của một con người.
Rất nhiều người qua lại trong công viên chỉ coi anh ta là một tảng đá, như thế còn may mắn, có một số người qua đường thậm chí còn cho rằng anh ta là một bãi shit, chỉ cần thấy anh ta sẽ lập tức đi đường vòng, thậm chí còn giơ tay làm quạt phẩy luồng không khí bay tới từ phía người vô gia cư với vẻ mặt chán ghét.
Nhưng trong dòng chảy hình ảnh, Dịch Gia Di thấy được người vô gia cư, thấy diện mạo và trạng thái của anh ta, khó tránh khỏi kinh ngạc vô cùng.
Anh ta không đau buồn, cũng không biểu hiện ai oán thê thảm, thậm chí còn trông có vẻ rất vui sướng ngây thơ.
Lương Hiểu Phúc cười rất to, lộ ra cả hai hàm răng. Gia Di bước đi trên đường phố Hương Giang tất bật, mấy ngày trời mấy tuần trời cũng khó gặp được người nào vui sướng hơn anh ta.
Những người chung quanh coi thường dáng vẻ bẩn thỉu hôi hám điên rồ của anh ta, nhưng tên điên Lương Hiểu Phúc lại càng coi thường quan điểm sống của những người qua đường. Anh ta sống trong thế giới điên khùng của mình, nói không chừng trạng thái tinh thần của anh ta còn khỏe mạnh hơn rất nhiều người bình thường.
Đêm đã khuya, công viên tối mờ không một bóng người, chỉ có mèo hoang thỉnh thoảng nhảy lên, đuổi theo chuột nhắt chui tọt vào bụi cỏ, sau một tiếng vang sột soạt cũng sẽ biến mất trong bóng đêm.
Lương Hiểu Phúc không hề sợ hãi. Anh ta lắc lư trong công viên, biến thành vị vua tuần tra lãnh địa của mình, không cần né tránh người qua đường, cũng điên cuồng tự do hơn nhiều.
Trên một con đường nhỏ dành cho người chạy bộ, anh ta nhặt được một tờ tiền giấy năm đồng, vui vẻ nhảy cẫng lên tại chỗ. Anh ta đứng dưới đèn đường mở tờ tiền giấy ra xem, ngắm nghía mãi vẫn không chán, gấp tờ tiền lại giấu đi, một lát sau lại lấy ra ngắm tiếp, có vẻ rất thích tờ tiền đó.
Sau này anh ta bắt gặp một người trong công việc, mặc bộ đồ đen từ đầu tới chân, đội mũ màu đen đeo khẩu trang đen, đêm hôm khuya khoắt còn đeo kính đen, trông hết sức quái dị. Nhưng người vô gia cư không nghĩ thế, anh ta không có khái niệm “quái dị” trong đầu.
Vóc dáng của người kia không cao, mặc quần áo hơi rộng, lúc đi đường thỉnh thoảng quần áo sẽ ôm sát thân thể, có thể thấy được vóc dáng thuộc loại hơi gầy.
Người vô gia cư lướt qua bên cạnh người nọ. Người nọ rõ ràng đã đi ngang qua, nhưng cuối cùng vẫn dừng bước, quay đầu lại chần chờ một lát mới hỏi: “Anh có muốn ăn thịt không?”
…
Gia Di lập tức ghi chép vào sổ tay:
[Dáng người gầy gò]
[Đại khái cao hơn người vô gia cư nửa ngón tay]
[Đeo kính đen khẩu trang: đã có kế hoạch từ trước]
[Mang theo thịt đến nơi]
…
Người vô gia cư ngồi trên băng ghế, vui vẻ ăn miếng thịt mà người lạ tặng cho anh ta.
Người lạ mặt ngồi bên cạnh anh ta, lúc thì ngẩn người nhìn về phía trước, lúc lại nhìn người vô gia cư, chờ đối phương ăn hết miếng thịt mới đứng dậy rời đi.
Nhưng hắn ta không đi xa mà đứng đằng sau thân cây cách đó mấy bước quan sát người vô gia cư.
Sau này người vô gia cư ôm bụng, bắt đầu lăn lộn trên băng ghế. Anh ta đau đến mức khẽ rên rỉ, máu tươi chảy ra từ khoang mũi, thế là anh ta bắt đầu gào khóc, từ băng ghế lăn xuống mặt đất, không ngừng lăn lộn khiến trên người anh ta dính đầy bùn đất lá cây.
Người áo đen đứng nhìn thật lâu, sau đó mới tiến về phía người vô gia cư.
Hắn ta vốn hơi khẩn trương, thỉnh thoảng lại nhìn chung quanh, sợ hãi sẽ có người bất thình lình chạy đến khu vực này.
Nhưng dần dà không biết thứ gì kích thích hắn ta khiến hắn ta không còn sợ hãi nữa, thậm chí bởi vì đeo kính đen không thể thấy rõ vẻ mặt đau đớn của người vô gia cư nên hắn ta không thể chịu đựng được…
Hắn ta tháo kính ra.
Cặp lông mày dài nằm ngang, không vặn vẹo cũng không nhướn lên, biểu hiện cho dù chủ nhân của chúng chứng kiến cảnh tượng thê thảm trước mắt cũng không thể hiện biểu cảm kịch liệt nào đó.
Bên dưới cặp lông mày là đôi mắt không nhỏ, mắt hai mí, có một chút nếp nhăn chỗ đuôi mắt.
Hắn ta cẩn thận gấp kính đen lại bỏ vào túi áo, sau đó đứng yên bên cạnh người vô gia cư như cây cột đèn, cúi đầu quan sát cẩn thận dáng vẻ đau đớn lăn lộn của đối phương, không chịu bỏ qua dù chỉ là một trinh hình ảnh.
…