Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1200 - Chương 1200 - Sương Mù Dày Đặc 5

Chương 1200 - Sương Mù Dày Đặc 5
Chương 1200 - Sương Mù Dày Đặc 5

Chương 1200: Sương Mù Dày Đặc 5

Gia Di lại nhíu mày. Chỉ có điều mặc dù phương thức gây án đều dùng thuốc độ, nhưng vẫn không thể xác định trăm phần trăm hung thủ đều là một người.

“Tiếc rằng thi thể của bầy chó mèo kia đều đã được xử lý hết.”

“Nhưng rất có khả năng là cùng một người.” Phương Trấn Nhạc bỗng lên tiếng: “Hung thủ không có khả năng trở thành một tên sát thủ bình tĩnh máu lạnh ngay từ đầu. Chắc chắn trong quá trình ‘trưởng thành’, hắn ta đã chứng kiến rất nhiều cái chết thì mới chết lặng trước tử vong. Từng giết rất nhiều sinh vật thì mới có thể xác định được dược hiệu của thuốc diệt chuột, tích lũy đầy đủ bất kể là cảm xúc hay kinh nghiệm trong việc thực hiện hành vi giết hại sinh vật sống.”

“Vậy thì chúng ta tạm thời xác định phương hướng điều tra vụ án này là cả ba vụ án đều có cùng một tên hung thủ?” Gia Di nhướn mày.

“Tạm thời đành phải làm vậy.” Phương Trấn Nhạc đưa ra câu trả lời khẳng định. Trong tình huống thật sự thiếu sót manh mối và phương hướng điều tra thì suy đoán táo bạo kiểu này sẽ được chấp nhận.

“Trước khi hai vụ án này xảy ra đều từng có người tố cáo tình huống một lượng lớn mèo hoang lan tràn trong khu vực, chó cưng không dùng dây buộc hoặc tự ý bài tiết khắp nơi.”

Gia Di lại mở ra một bản tài liệu khác:

“Người vô gia cư lảng vảng trong công viên cũng gây ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của người dân trong khu vực công viên, do đó cũng có rất nhiều lời phàn nàn và tố cáo…”

Gia Di ngẩng đầu lên đối diện với mọi người một lát, sau đó quyết đoán bước đến trước bảng trắng, viết một dòng chữ:

[Mang lại phiền phức cho cuộc sống của người dân thành phố]

Cô ngẫm nghĩ một lát rồi bổ sung thêm đằng sau:

[Trừng phạt]

[Trừ hại]

“Có khi nào động cơ gây án của hung thủ là như thế này không nhỉ?” Viết xong, Gia Di nhìn chằm chằm vào dòng chữ rồi quay đầu đặt câu hỏi.

“…” Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, đều không có cách nào đưa ra câu trả lời.

Trong trạng thái rối như tơ vò này, cũng chỉ có mình anh Nhạc và chị Thập Nhất mới dám đưa ra phỏng đoán táo bạo như thế.

“Anh Tam Phúc, anh dẫn anh Gia Minh đi gặp những người lúc trước từng bị người vô gia cư ném đá trúng đầu.” Gia Di chỉ vào nội dung được nhắc đến trong một tài liệu, sau khi Tam Phúc và Gia Minh đều lên tiếng đáp lại thì bổ sung thêm:

“Hãy cố gắng chụp được ảnh toàn thân của đối phương. Tôi muốn dùng ảnh chụp để thảo luận với sir Hứa về những trạng thái như chiều cao, cân nặng của người này, nghiên cứu xem những người bị đá đập trúng đầu đó có đủ sức gây ra những vết thương kia hay không. Đồng thời so sánh với miêu tả hình tượng ‘máu lạnh’ của hung thủ mà chúng ta đã rút ra kết luận.”

“OK, chị Thập Nhất.” Đàm Tam Phúc gật đầu, sau đó lưu loát kéo áo khoác, dẫn theo Gia Minh lên đường.

“Chú Cửu, làm phiền chú dẫn Gary đến công viên giữa lòng đường một chuyến để hỏi thăm xem có ai từng xảy ra xung đột với chủ nhân của chó cưng trước khi nó chết vì ngộ độc hay không. Hoặc là có thấy ai lén lút bỏ thức ăn như miếng thịt vào bụi cỏ trong công viên hay không.” Dứt lời, Gia Di lại nói thêm:

“Nếu suy đoán của chúng ta là đúng, vậy thì rất có khả năng vụ án đầu độc chó cưng trong công viên giữa lòng đường chính là lần đầu tiên hung thủ ra tay.”

“Lần đầu tiên gây án của mỗi một tên hung thủ, chắc chắn sẽ có một ngòi nổ. Chuyện gì đó kích thích hắn ta khiến hắn ta thực hiện xúc động tàn sát của mình, có lẽ là xung đột với chủ nhân của chó cưng, có lẽ là từng đạp trúng phân chó, cũng có khả năng từng bị một con chó không buộc dây cắn trúng hay hù dọa…”

“Chú Cửu, nhất định phải điều tra chi tiết.”

“Xin hãy ghi chép đầy đủ những thông tin như chiều cao của những người từng nảy sinh xung đột vì chó cưng này. Cũng như anh Tam Phúc, tốt nhất là có ảnh chụp.”

“Đã rõ.” Chú Cửu lên tiếng trả lời, sau đó mặc áo khoác rồi ra ngoài trước tiên.

Gia Di lật xem sổ tay của mình. Bây giờ cô chỉ nắm được thông tin về chiều cao của hung thủ mà thôi.

Cao hơn người chết nửa ngón tay, tức là khoảng 1m73, không cao cho lắm, hơn nữa những người đàn ông có chiều cao tương tự như vậy có thể thấy trên khắp đường phố Hương Giang.

Cô vừa khép sổ tay lại thì Phương Trấn Nhạc đã giơ tay lên:

“Tôi sẽ dẫn A Nhạc đến công viên ven biển để điều tra vụ đầu độc mèo hoang. Thông tin về những người từng bị mèo hoang gây ảnh hưởng, tôi cũng sẽ cố gắng thu thập đầy đủ.”

Anh ngẫm nghĩ rồi nói thêm:

“Chắc hẳn đến chiều mai sẽ tích lũy được rất nhiều thông tin, đến lúc đó chúng ta lại mở cuộc họp sàng lọc những người bị liên lụy vào vụ án này.”

Bình Luận (0)
Comment