Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1209 - Chương 1209 - Người Phán Xử 4

Chương 1209 - Người phán xử 4
Chương 1209 - Người phán xử 4

Chương 1209: Người phán xử 4

Gia Di gật đầu, nói với Lưu Gia Minh: “Anh đi điều tra địa chỉ và tên công ty của Miêu Lợi Quần, đi theo Gary thăm hỏi một chút, hỏi xem gần đây Miêu Lợi Quần có gặp được chuyện đặc biệt nào không, lại đi tìm hiểu xem trong và ngoài công ty anh ta có kẻ thù, hoặc đối thủ cạnh tranh gì đó không.”

“Còn nữa, đám người tình của anh ta có sinh ra khúc mắc với anh ta hay không.”

“Đồng thời điều tra tình trạng kinh tế của Miêu Lợi Quần một chút.”

“Đã rõ, chị Thập Nhất.” Lưu Gia Minh gật đầu, sau đó gọi Gary rồi cùng nhau rời khỏi hiện trường, bắt đầu hành động.

Sau khi phân công nhiệm vụ cho ba người ra ngoài, Gia Di quay về hiện trường vứt xác, nghe thấy Trần Quang Diệu phán đoán: “Nơi này không phải hiện trường đầu tiên xảy ra án mạng, hung thủ giết người rồi mới đưa anh ta đến đây ‘trưng bày’.”

Gia Di lập tức quay đầu nhìn về phía tòa nhà nơi Miêu Lợi Quần cư trú, sau đó cùng Phương Trấn Nhạc đưa mắt nhìn nhau.

“Đi thôi, điều tra nhà ở của Miêu Lợi Quần một chút.” Phương Trấn Nhạc lập tức đưa ra quyết định.

“Nhưng chúng ta còn chưa xin lệnh điều tra.” Gia Di hơi chần chờ.

“Về rồi xin bù.” Phương Trấn Nhạc không thèm quan tâm, lập tức ngẩng cao đầu bước về phía nhà Miêu Lợi Quần, dáng vẻ kia cứ như mình sắp sửa làm một chuyện gì đó rất ghê gớm.

Vừa dũng mãnh vừa vênh váo.

Mấy phút sau, anh Nhạc đứng trước cửa nhà Miêu Lợi Quần, lấy cây ngoáy tai với gọng chống trong kiềm cắt móng tay được vót nhọn từ móc đeo chìa khóa của mình, bắt đầu chọc ngoáy ổ khóa nhà Miêu Lợi Quần.

“…”

“…”

Gia Di và Trần Quang Diệu đứng sau lưng Phương Trấn Nhạc, đều nhìn nhau xấu hổ.

Thật sự hiếm thấy trong loại tình huống này mà anh Nhạc chẳng hề ngượng ngùng chút nào, bình tĩnh cứ như thể không phải anh đang khui ổ khóa nhà người ta, động tác ung dung cứ như đang làm chuyện gì rất đáng tự hào vậy…

Trần Quang Diệu hơi kinh ngạc, kìm lòng không đậu nghĩ rằng: không hổ là anh, sir Phương, sống thoáng nên cái gì cũng không thèm quan tâm cứ gì?

[Vở kịch ngắn]

Dịch Gia Di: Hòn đá với chai thuốc, là tin tức mà hung thủ muốn truyền đạt cho chúng ta, đại biểu lý do mà hung thủ lựa chọn người này.

Hứa Quân Hào: Hòn đá…

Anh Đại Quang Minh: Chai thuốc…

Hứa Quân Hào và anh Đại Quang Minh: Vượt quá khả năng cho phép rồi, chị Thập Nhất!

“Cửa nhà có dấu vết bị cạy khóa.” Lúc mở khóa, Phương Trấn Nhạc vẫn quan sát mắt khóa rất cẩn thận.

“Rắc” một tiếng, cửa được mở ra, anh vừa kéo cửa vừa chỉ cho chuyên viên xét nghiệm cấp cao Trần Quang Diệu thấy: “Sir Trần, anh xem nơi này đi, dấu vết kim loại bị trầy xước rất rõ rệt, hơn nữa vết trầy vẫn rất mới mẻ.”

Dấu vết sau khi kim loại bị cắt vẫn rất rõ ràng, từ màu sắc của vết trầy trên ổ khóa này, trên cơ bản có thể xác định hẳn là do hung thủ gây nên.

Lúc mở khóa, Phương Trấn Nhạc chỉ dùng công cụ được chế tạo đặc biệt của mình để chọc ngoáy, suốt cả quá trình cẩn thận không chạm vào ổ khóa, lúc này anh ra hiệu cho Trần Quang Diệu lại gần chụp ảnh, thu thập dấu vân tay.

Khi Trần Quang Diệu cầm công cụ tiến lên thu thập, Phương Trấn Nhạc dẫn Gia Di lui về đằng sau, vừa xem vừa không nhịn được nói: “Kinh nghiệm cạy ổ khóa của hung thủ không dày dặn cho lắm, mặc dù có thể cạy cửa nhưng chắc chắn sẽ phát ra tiếng động. Để lại nhiều vết trầy như thế này, kỹ thuật quá kém.”

Giọng nói của anh còn có vẻ rất tự đắc: hung thủ làm gì có kỹ thuật cạy cửa cao siêu như thanh tra Phương này chứ.

Gia Di không nhịn được quay sang liếc anh, muốn cười mà cố nhịn không cười.

Bắt giữ ánh mắt của cô, Phương Trấn Nhạc cũng hiếm khi ngượng ngùng, sờ mũi của mình, ngượng nghịu dời mắt sang chỗ khác.

“Có rất nhiều vân tay, trở về so sánh với vân tay của người chết Miêu Lợi Quần, xem thử có cái nào do hung thủ để lại hay không.” Trần Quang Diệu thu thập xong, rốt cuộc đứng thẳng dậy rồi đẩy cửa.

Hiện tại đã cơ bản xác định phương thức vào nhà của hung thủ là cạy cửa, các thám tử có thể loại bỏ giả thiết người quen vào nhà.

Cửa vừa được đẩy ra, ba người đứng trước cửa đều ngơ ngẩn.

Những nơi như hiện trường vứt xác hay thang máy, hành lang vân vân… có lẽ sẽ xuất hiện những chỗ hung thủ đẩy thi thể của nạn nhân, đều coi như rất sạch sẽ. Trần Quang Diệu đi suốt một đường, chỉ thăm dò được mấy dấu vết lôi kéo, lượng máu để lại do ma sát rất ít, mà hiện trường trong và ngoài phòng trái ngược rất lớn.

Trần Quang Diệu đứng trước cửa giơ máy ảnh lên, chụp hết những chỗ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Phương Trấn Nhạc và Gia Di đứng sau lưng anh ta, vẻ mặt nghiêm nghị quan sát vết máu và dấu vết lôi kéo, giẫm đạp lộn xộn ngổn ngang trên sàn nhà.

Bình Luận (0)
Comment