Chương 1210: Hương Giang cũng có James Moriarty? 1
Anh cúi đầu nhìn sàn nhà lót gạch, trên sàn nhà có tro bụi trầm tích tự nhiên và dấu vết sinh hoạt của con người, đã không có vết máu, cũng không có dấu hiệu sạch sẽ một cách mất tự nhiên hay lầy lội.
“Rất có khả năng hung thủ đã đặt một chiếc túi dài vừa sạch sẽ vừa chống thấm nước ở ngoài cửa, hắn ta bỏ thi thể vào túi ở ngoài cửa rồi mới khiêng vào thang máy.” Phương Trấn Nhạc đứng trước cửa ước lượng một chút.
Anh vừa nói như vậy, Gia Di và Trần Quang Diệu lại nhìn dấu vết tro bụi hình nếp gấp trên sàn nhà, lập tức biết rõ vì sao tro bụi lại có hình dạng như vậy.
“Chắc hẳn hôm đó hung thủ mặc quần áo tối màu, cho dù dính máu thì trong ban đêm cũng sẽ không thấy rõ.” Gia Di tưởng tượng một số chi tiết có khả năng xảy ra khi ấy, vừa nói vừa ghi chép phỏng đoán của mình và anh Nhạc vào sổ tay.
Cô đặc biệt không xem thi thể mà chạy lên đây chính là để xem hiện trường phạm tội trong tình huống không có dòng chảy hình ảnh.
Suy luận hành vi của hung thủ và tìm kiếm manh mối dựa theo dấu vết tại hiện trường trong quá trình gây án, sau đó lại xem dòng chảy hình ảnh, từ đó xác minh xem quan sát của mình có bị bỏ sót chỗ nào hay không.
Sau này cũng có thể tự thăm dò và suy luận tình huống mà không có sự chỉ đạo của dòng chảy hình ảnh, học tập và tăng cường năng lực của bản thân có mục đích.
“Có lẽ hung thủ rất khỏe, không thì hiện trường sẽ còn bừa bộn hơn. Muốn khiêng thi thể của một người đàn ông trưởng thành ra ngoài không phải là chuyện dễ dàng. Nếu quá yếu thì quá trình này sẽ rất chật vật, có lẽ trường hợp sẽ còn tồi tệ hơn, thậm chí mất kiểm soát.” Gia Di quan sát dấu vết do hung thủ và nạn nhân để lại ở những nơi như cửa nhà.
Nếu không thể khiêng nạn nhân thì rất có khả năng sẽ gây ra những tình huống như thi thể bị lật nghiêng trong lúc lôi kéo, nói không chừng sẽ khiến máu bắn tung tóe dính khắp nơi.
Gia Di nhớ lại tên hung thủ mà mình từng thấy trong dòng chảy hình ảnh của người vô gia cư Lương Hiểu Phúc, không cao cho lắm, nhưng quả thực trông rất khỏe.
“Hoặc là nhiều người gây án.” Sau khi nghe câu chuyện của người chết Miêu Lợi Quần, Phương Trấn Nhạc có suy đoán là hành vi trả thù của người nhà cô vợ đã khuất. Nếu là người một nhà cùng nhau gây án thì chung sức hợp tác bảo đảm hiện trường không đến mức bị mất kiểm soát, cũng rất có khả năng: “Sir Trần, hiện trường có dấu vết từ nhiều dấu chân tạo thành không?”
Trần Quang Diệu quan sát tỉ mỉ vết máu và dấu chân dính máu dưới sàn nhà, nghiêm túc phân tích một lát mới trả lời:
“Đúng là có rất nhiều dấu chân, trong đó có vết giày rõ ràng là dép lê của Miêu Lợi Quần.”
“Ngoài ra dấu giày không có hoa văn, hẳn là của hung thủ… bởi vì mang túi bọc giày nên dấu chân hơi mơ hồ. Tuy nhiên…”
“Hình như chỉ có một size giày thôi, anh xem mấy dấu vết rất rõ ràng kia kìa… Trừ phi nhóm hung thủ có chiều cao chân nặng và kích thước chân tương đương, không thì cho dù dấu chân không rõ ràng cũng nên có sự khác biệt như sức ép của chân, hình dạng vân vân…”
“Hẳn là một người.” Nhìn hiện trường, Gia Di bỗng khẳng định.
“Vì sao lại nói như vậy?” Phương Trấn Nhạc quay sang hỏi, muốn nghe thử xem Gia Di có ý nghĩ nào sâu xa hơn hay không.
Gia Di ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Phương Trấn Nhạc, bỗng thò tay vào túi quần, lôi ra một xấp giấy in gấp đôi.
Trên giấy tràn ngập chữ viết hoặc được viết từng nét một, hoặc rồng bay phượng múa. Gia Di mở ra rồi tìm một tờ đưa cho Phương Trấn Nhạc.
“Anh Nhạc, đây là bản phân tích tội phạm mà lúc trước tôi đã làm. Tờ này ghi lại những phân tích của tôi đối với hình thể và sức mạnh của hung thủ.” Gia Di chỉ vào mấy chấm trên tờ giấy, bắt đầu giải thích từng mục một:
“Hồi trước bác sĩ pháp y cũng từng phân tích sức mạnh của hung thủ thông qua vết thương trên thi thể người vô gia cư ―― Từ vết gậy đánh và vết dao có thể thấy, hung thủ đều là một kẻ rất khỏe mạnh, không thì vết thương do gậy đánh sẽ không nặng đến thế. Huống chi xé bụng thi thể, sau đó lại phá hỏng, cứa nhiều lần như vậy cũng rất mệt mỏi. Mọi người đều biết rằng nghề bác sĩ ngoại khoa rất cần thể lực, mổ xác, phá hư thi thể tất nhiên cũng vậy.”
“Sir Hứa phán đoán hung thủ là một người đàn ông cao lớn, nhưng bây giờ thấy dấu chân để lại tại hiện trường này…”