Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1211 - Chương 1211 - Hương Giang Cũng Có James Moriarty? 2

Chương 1211 - Hương Giang cũng có James Moriarty? 2
Chương 1211 - Hương Giang cũng có James Moriarty? 2

Chương 1211: Hương Giang cũng có James Moriarty? 2

Gia Di chỉ vào giày của Phương Trấn Nhạc và Trần Quang Diệu, nói tiếp:

“Size giày của sir Phương rõ ràng to hơn hung thủ rất nhiều, bây giờ xem ra trừ phi hung thủ có một đôi chân nhỏ đặc trưng, không thì chí ít hắn ta cũng phải cao từ 1m83 trở xuống. Tôi đoán có lẽ hắn ta trên cơ bản không cao đến 1m80.”

“So sánh với size giày của anh Đại Quang Minh cũng vẫn nhỏ, vậy thì hung thủ hẳn là 1m75 trở xuống, tôi nói đúng không, anh Đại Quang Minh?”

“…” Trần Quang Diệu xem một xấp tài liệu trong tay Dịch Gia Di, lại xem tờ giấy được cầm trong tay Phương Trấn Nhạc, sao tự nhiên Gia Di lại lấy ra một đống giấy nháp? Hơn nữa trông như thể đã chuẩn bị đầy đủ, đoán trước ngay từ đầu vậy?!

“Đúng vậy, xem từ kích cỡ này…”

Trần Quang Diệu mang túi bọc giày, cố gắng sải chân bước qua vết máu, đo chiều dài dấu chân một lát rồi quan sát lực áp của vết máu bị giẫm trên dấu chân, phán đoán sơ bộ thể trọng của nạn nhân, sau đó nói:

“Tính theo thông thường kích cỡ chân của hung thủ thì chiều cao hẳn là nằm trong khoảng từ 1m71 đến 1m74, thể trọng hẳn là cũng không quá nặng.”

Phương Trấn Nhạc dời mắt khỏi Trần Quang Diệu, nhìn giấy nháp ghi chép trong tay Gia Di, trên giấy có vô số mũi tên trinh thám, bổ sung vô số manh mối và chi tiết, gần như có thể thấy được thái độ suy nghĩ nghiêm túc và trình độ công việc của cô từ những tờ giấy này.

Khi Gia Di gật đầu với Trần Quang Diệu, ánh mắt Phương Trấn Nhạc nhìn cô sáng ngời.

Hung thủ mà Gia Di từng thấy đúng là chiều cao bình thường, cao hơn người vô gia cư nửa ngón tay, trùng hợp rơi vào khoảng 1m72. Mặc dù ban đêm hắn ta ăn mặc rất rộng rãi, nhưng vẫn có thể thấy được hắn ta không phải là người cường tráng, tất cả đều phù hợp với kết luận của Trần Quang Diệu.

Cô mỉm cười gật đầu với Trần Quang Diệu, không tiếc lời khen ngợi: “Anh Đại Quang Minh thật sắc bén!”

Lấy lại tờ giấy từ trong tay anh Nhạc, cuối cùng cô cũng có thể viết chiều cao cụ thể [khoảng 1m72] lên tờ giấy.

Viết xong, cô quay sang nói với Phương Trấn Nhạc:

“Nhưng chúng ta suy đoán chắc hẳn hắn ta phải là một người rất khỏe, nếu không phải gây án tập thể, cũng không phải là một kẻ cao to cường tráng, vậy thì vì sao một người không cao lớn lại khỏe mạnh đến thế?”

Gia Di suy luận phỏng đoán:

“Chẳng lẽ là người chuyên làm nghề bán sức lao động? Hoặc chí ít cũng là thường xuyên sử dụng cánh tay.”

Nhưng trong dòng chảy hình ảnh, cô còn thấy vết chai trên ngón giữa của hung thủ do viết chữ quá nhiều, một người bán sức lao động, còn viết chữ quanh năm suốt tháng…

Cô thật sự không nghĩ ra người làm công việc gì mới có những đặc điểm vừa mâu thuẫn vừa tổng hợp như vậy.

“Chờ chúng ta xem tư liệu mà nhóm Tam Phúc điều tra được, nhận được khẩu cung rồi cùng nhau thảo luận, thử xem trong mối quan hệ xã giao của nạn nhân có người nào phù hợp với phân tích tội phạm của cô hay không.”

Dứt lời, Phương Trấn Nhạc lại chỉ vào mấy tờ tài liệu được gấp trong tay Dịch Gia Di, hỏi:

“Đây đều là phân tích tội phạm mà cô viết cho hung thủ hả?”

Gia Di cầm xấp tài liệu đó lên, gật đầu: “Tôi làm trong mấy ngày nay, mặc dù không có nghi phạm để tôi sàng lọc so sánh, nhưng…”

Cô mỉm cười, nhướn mày.

Phương Trấn Nhạc hiểu ý của cô, trước kia cô vẫn cho rằng hung thủ có khả năng là một tên sát nhân liên hoàn, có lẽ sẽ không gây ra một vụ án rồi kết thúc.

Ban đầu anh cũng suy đoán như vậy, nhưng thời gian lâu không điều tra ra manh mối mới, cũng không xảy ra vụ án mới nên dần dần anh cũng sơ sẩy, bắt đầu nghĩ rằng nói không chừng cũng sẽ sống chết mặc bay như những vụ án người vô gia cư bị giết hại trước kia.

Chỉ có điều… lần này, Dịch Gia Di vẫn đúng.

Cô lại lần nữa chứng minh, cho dù tin tưởng cô mãnh liệt cỡ nào cũng không quá mức.

“Còn gì nữa?” Phương Trấn Nhạc vươn tay, muốn xem bản phân tích tội phạm của cô.

Gia Di đưa xấp giấy cho anh Nhạc. Trong mấy ngày nay, cô đã lặp đi lặp lại quan sát dòng chảy hình ảnh, quan sát và phân tích hung thủ.

Mặc dù không thể thấy gương mặt của hung thủ, nhưng cũng đã trở thành ‘người bạn lâu năm’ của hắn ta.

Người hiểu biết bạn nhất, bình thường sẽ là đối thủ của bạn.

“Chắc hẳn hung thủ là một kẻ hết sức cẩn thận, hắn ta giết chó giết mèo có lẽ chỉ muốn thí nghiệm tác dụng của thuốc. Hơn nữa trước khi gây án, hắn ta rất kiêng kỵ cảnh sát, nhưng sau khi chó mèo bị giết, phản ứng của cảnh sát tuần tra khiến hắn ta cảm thấy an toàn. Sau đó mức độ phạm tội thăng cấp, lại quan sát phản ứng của chúng ta đối với cái chết của người vô gia cư, đại khái là bất kể là dư luận hay cảnh sát đều không biểu hiện phản ứng khiến hắn ta có cảm giác sợ hãi khẩn trương ――

Bình Luận (0)
Comment