Chương 1213: Trang phục Tôn Trung Sơn, tóc rẽ ngôi lệch và răn dạy nghiêm khắc 1
“Đúng vậy.” Trần Quang Diệu kiểm tra vết dây thừng trên chân giường, vẫn còn mới, hơn nữa vết máu trên đầu giường còn trộn lẫn vụn gỗ.
“Vậy thì nếu đầu của nạn nhân không có vết thương do vật cùn gây ra, chứng tỏ trong vụ án người vô gia cư bị giết hại lần trước, phần đầu của nạn nhân bị vật cùn đập trúng không phải là đam mê của hung thủ, mà chỉ là thủ đoạn của hung thủ để khiến nạn nhân đánh mất năng lực chống cự mà thôi. Thủ đoạn này rất ngẫu nhiên, có thể là dùng vật cứng đập vào đầu, cũng có thể là trói chặt.” Gia Di ngẫm nghĩ, sau đó gọi điện thoại cho Hứa Quân Hào đang khám nghiệm tử thi đơn giản ở dưới lầu.
Mấy phút sau, Gia Di cúp điện thoại rồi gật đầu, nói: “Đầu của nạn nhân quả thực không có vết thương gây ra do vật cùn.”
Dứt lời, cô viết vào sổ:
[Tạm thời hành vi quen thuộc của hung thủ chỉ có mổ bụng và che mặt.]
Đồng thời cô nói điều này cho Phương Trấn Nhạc nghe.
Trở về phải phân tích thật kỹ hai loại thủ đoạn giết người này, nghiên cứu xem bên trong có cất giấu những thứ như tính cách, sự tổn thương trong quá khứ hay thói quen nghề nghiệp vân vân… của hung thủ hay không.
“Hành vi che mặt này, có phải biểu hiện thực ra hung thủ cũng không muốn đối diện với người chết, có cảm xúc né tránh, sợ hãi gì gì đó không?” Nghe xong, Phương Trấn Nhạc bóp cằm suy đoán.
“Có khả năng.” Gia Di nghiêng đầu suy nghĩ, có lẽ mình có thể tìm chuyên gia Tannen để tán gẫu, nói không chừng người nước ngoài sẽ có phân tích cặn kẽ hơn đối với hành vi này.
Cô cứ cảm thấy hành vi che mặt này rất giống với hành vi che khuất ánh mắt nạn nhân sau khi hung thủ giết người trong những bộ phim nước ngoài mà cô từng xem ở đời sau.
Trong phim thể hiện hành vi của hung thủ đa số có liên quan tới tôn giáo, ví dụ như trong tôn giáo mà một số tên hung thủ tín ngưỡng tôn thờ đôi mắt là cửa sổ dẫn đến quá khứ và tương lai vân vân… Hung thủ sợ đôi mắt của nạn nhân sẽ ghi nhớ khuôn mặt của mình, người chết sẽ tìm đến mình trả thù thông qua đôi mắt các thứ…
“Trong bộ sách [Tâm lý học tội phạm] cũng từng nói như vậy, tuy nhiên trong sách chỉ nhắc đến một loại tâm lý của hung thủ, đó là có lẽ hắn ta sẽ cảm thấy áy náy với việc giết chết nạn nhân nên không muốn thấy ánh mắt của nạn nhân. Nhưng… hung thủ trong vụ án của chúng ta, giết người không phải là vì sự cố ngoài ý muốn, cũng không phải vì nhất thời nóng giận mà giết người. Một vụ án mạng giết người có kế hoạch như thế này, lại thêm những hành vi nghiêm trọng như mổ bụng nạn nhân… Tôi rất nghi ngờ hắn ta có tâm lý áy náy hay không.”
“Hoặc là một hành vi làm nhục nạn nhân? Có vẻ con người và động vật bị hung thủ giết chết đều từng bị tố cáo, hoặc là có danh tiếng không được tốt đẹp cho lắm, có phải điều này đang truyền đạt tin tức [người chết là kẻ ác không có mặt mũi gặp người khác] không? Tựa như cô từng nói, hung thủ đặt hòn đá vào tay người vô gia cư, có khả năng truyền đạt tin tức ‘kẻ này từng ném hòn đá vào người khác nên tôi mới giết chết anh ta’ cho cảnh sát, hắn ta đang thông qua những chi tiết này để truyền đạt tin tức ‘kẻ này là tên cặn bã không có tư cách gặp mọi người’ cho chúng ta và người đời không?” Phương Trấn Nhạc bắt chước cô, đưa ra suy đoán như thiên mã hành không.
“A… Có khả năng.” Gia Di chớp mắt, lập tức viết suy đoán này vào sổ tay.
“…” Phương Trấn Nhạc há miệng, cố gắng khống chế cơ miệng của mình để không nở nụ cười đắc ý.
Nhưng lúc quay đầu, anh vẫn không nhịn được nhướn mày bật cười.
He he, Thập Nhất viết suy đoán của mình vào cuốn sổ tay thần bí của cô ấy rồi kìa, he he ~
“Nơi này có vết máu bắn, có phải chứng minh hung thủ đã chém rất mạnh lúc mổ bụng nạn nhân không? Nhưng vết máu dừng lại ở đây, có phải chứng minh rằng lúc ấy hung thủ đang đứng trên giường bằng tư thế nào đó, một phần máu bắn ra trúng người hung thủ nên vết máu ngưng bặt ở đây không nhỉ?” Gia Di cất sổ tay, quan sát vết máu trên giường một cách cẩn thận rồi tiếp tục phát huy sức tưởng tượng của mình.
Có lẽ là vì từng xem quá nhiều hiện trường hung thủ giết người nên cho dù lúc này cô còn chưa xem dòng chảy hình ảnh cũng khó tránh khỏi tưởng tượng vị trí và động tác của hung thủ lúc gây án.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Trần Quang Diệu gật đầu trả lời, chuyên môn chụp mấy tấm ảnh chỗ vết máu bắn này.