Chương 1214: Trang phục Tôn Trung Sơn, tóc rẽ ngôi lệch và răn dạy nghiêm khắc 2
“Vậy thì…” Gia Di nghiêng đầu nhìn chằm chằm chỗ này một lát.
Phương Trấn Nhạc cũng quan sát theo tầm mắt của cô. Mấy giây sau, anh bỗng ngẩng đầu lên, trùng hợp là đúng lúc này Gia Di cũng ngước mắt lên. Hai người đưa mắt nhìn nhau, rất ăn ý đồng thanh lên tiếng:
“Vết máu này rất khả nghi.”
“Sao vậy?” Nghe thấy hai người gần như đồng thanh, Trần Quang Diệu khó hiểu nhìn về phía vết máu một lần nữa.
“Sir Trần, anh xem, nếu bên này có khả năng là do hung thủ không nắm giữ được cường độ chính xác nên lỡ tay cứa quá mạnh, mới dẫn đến việc vết máu bắn ra thì vết máu ở đây lại không hợp lý cho lắm, trừ phi nó được gây ra sau khi hung thủ khuân vác thi thể. Nhưng chúng tôi còn có một suy đoán khác…” Phương Trấn Nhạc làm động tác kéo để biểu thị cho Trần Quang Diệu thấy: “Khi con người ra sức kéo dây, nếu dây thừng bỗng bị đứt đoạn thì có lẽ chúng ta sẽ ngã ngửa ra đằng sau theo quán tính do lực đối kháng với cánh tay và thi thể bỗng biến mất, nhưng cánh tay và thân thể vẫn đang gồng lên. Nếu động tác suy diễn của chúng tôi là đúng thì có khi nào, hung thủ cầm dao trên tay, lúc đang mổ bụng nạn nhân không kịp đề phòng nên bỗng nhiên cứa trúng da mình, bởi vì cường độ dùng sức của hắn ta quá lớn, còn có quán tính nên không cẩn thận cứa trúng mình không nhỉ?”
“A…” Trần Quang Diệu chớp mắt, nhìn chằm chằm máu bên này, quả thật không phải vết máu như bị bắn ra mà là nhỏ giọt xuống, lại nhìn nếp nhăn ga giường và mép giường không có vết máu, Trần Quang Diệu hít hà một hơi rồi gật đầu:
“Vô cùng có khả năng!”
Nói rồi, anh ta lập tức lấy kéo cắt toàn bộ phần đệm chăn dính máu, cẩn thận bỏ vào túi đựng vật chứng.
Gia Di quay sang giơ ngón cái với Phương Trấn Nhạc, anh Nhạc quả thực là người phát ngôn hộ cô! Suy nghĩ của anh hoàn toàn là điều mà cô phỏng đoán, giúp cô đỡ tốn miệng lưỡi thật nhiều.
“…” Trần Quang Diệu cất vật chứng xong, ngẩng đầu lên thì thấy Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc đang nhìn mình bằng ánh mắt tư tưởng lớn gặp nhau, sùng bái lẫn nhau, không khỏi bĩu môi, quay đầu tiếp tục quan sát vết máu trong phòng.
Chuyên gia tái tạo vết máu mới thăng chức Diane đang ở bên ngoài dẫn dắt A Kiệt thăm dò hiện trường vứt xác. Một mình anh ta ở đây phân tích vết máu, khó tránh khỏi sẽ chậm trễ một chút, ngược lại bị sir Phương và Madam Dịch khoe khoang đầy mặt. Chậc chậc, thám tử mạnh quả nhiên có thể bằng một nửa chuyên gia giám định dấu vết.
Kế tiếp, Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di phối hợp với Trần Quang Diệu cùng nhau giám định hiện trường, hiệu suất rất cao, hơn nửa tiếng sau, Trần Quang Diệu đã thu thập được rất nhiều vật chứng.
Phương Trấn Nhạc tựa lưng vào khung cửa đánh giá đống vật chứng được Trần Quang Diệu đặt trong hòm giám định hiện trường, không nhịn được nhíu mày: “Có phải hung thủ cho rằng mình che giấu rất sâu, cho dù để lại nhiều bằng chứng như thế này thì cảnh sát cũng sẽ không tìm được hắn ta không?”
“Một người cẩn thận như vậy mà lại sơ ý để sót nhiều thứ như thế này… Một là hắn ta thật sự không có sức để xử lý hiện trường, hai là hắn ta không nằm trong vòng xã giao của nạn nhân Miêu Lợi Quần. Ít nhất chính hung thủ cho rằng như vậy.” Gia Di thở dài.
Xem thời gian một chút, đến bên cửa sổ thấy Hứa Quân Hào dưới lầu đã đứng dậy, có vẻ chuẩn bị mang thi thể về sở cảnh sát, Gia Di vội vàng lấy cớ rời đi, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Khi Hứa Quân Hào dẫn dắt trợ lý sửa sang lại thi thể, chuẩn bị cất thi thể vào túi mang đi thì Gia Di đã lao xuống, đuổi kịp thời khắc này, nhìn thấy thi thể.
…
Một người trước khi ra ngoài, nếu chuẩn bị đi giết người thì chắc hẳn sẽ không nghiêm túc tân trang cho bản thân.
Ví dụ như bôi sáp chải tóc, hoặc cẩn thận lựa chọn một bộ quần áo, một chiếc quần phù hợp, cùng với một đôi giày tông xuyệt tông mà không thể quá kỳ quặc… Tóm lại muốn giết người sẽ làm bẩn đồ, huống chi ra ngoài vào thời điểm đêm khuya thanh vắng cốt là để không bị người khác nhìn thấy, ăn mặc đẹp cỡ nào thì có ích lợi gì? Hoàn toàn trái ngược với mục đích mà thôi.