Chương 1216: Trang phục Tôn Trung Sơn, tóc rẽ ngôi lệch và răn dạy nghiêm khắc 4
Kế tiếp, hắn ta khép vết cắt trên bụng nạn nhân một cách đơn giản, mặc áo vest quần tây một cách sơ sài cho anh ta, cứ như thợ trang điểm cho người chết đang nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ của mình. Làm xong mọi chuyện, hắn ta mới kéo thi thể ra khỏi phòng đúng như phỏng đoán của các thám tử, cẩn thận kiểm tra tình huống dưới lầu thông qua cửa sổ rồi mới mở cửa.
Lại lần nữa trùng khớp với phỏng đoán của các thám tử, hung thủ lấy một cái bao tải trải trước cửa rồi mới khiêng thi thể lên đó.
Trong quá trình này, ruột của nạn nhân bị rơi ra mấy lần, hung thủ không thể không cài lại cúc áo vest cho nạn nhân rồi mới tiếp tục.
Kế tiếp, hung thủ cố sức kéo thi thể vào thang máy, lại từ thang máy lôi ra đại sảnh tầng một, cho đến vị trí vứt xác.
Lúc này hắn ta mới cẩn thận bày thi thể thành hình dáng mà mình muốn, rút bao tải ra, nhét chai thuốc mà mình đã chuẩn bị sẵn vào bàn tay trái của thi thể, nhấc vạt áo sơ mi lên che khuất mặt thi thể.
Đến lúc này, hung thủ mới hài lòng lùi về sau.
Hắn ta đứng dưới ánh trăng, thưởng thức tác phẩm “kiệt xuất” của mình trong chốc lát.
Ánh mắt của hung thủ vẫn chăm chú nhìn về phía thi thể, thế nên hắn ta không phát hiện trên tòa nhà cao tầng đối diện sau lưng, có một tia sáng phản chiếu khả nghi chợt lóe lên rồi biến mất.
Sau khi đã hoàn thành dấu hiệu mà mình muốn biểu đạt, đồng thời đặt tin tức mà mình muốn truyền cho người đời và cảnh sát biết trên thi thể, cuối cùng hung thủ sải bước rời đi.
Khi rẽ qua cửa sau của khu dân cư, hắn ta tháo găng tay và túi bọc giày.
…
Gia Di thoát khỏi dòng chảy hình ảnh, vô cùng tiếc nuối vì hung thủ không tháo khẩu trang xuống.
[Tóc rẽ ngôi lệch, tóc ngắn dài khoảng 5cm.]
[Giọng hơi khàn khàn, giống với giọng của Dịch Gia Đống lúc Dịch Ký cực kỳ cực kỳ đắt khách, bởi vì phải chiêu đãi khách hàng cả ngày nên nói nhiều đến mức cổ họng bốc lửa. Hơn nữa, dường như có một loại làn điệu đặc biệt…]
[Nhưng hắn ta nói ‘quân tử ái tài’ thành ‘quân tử tham tài’, là vì rõ ràng không có tri thức, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà vô cùng khát vọng mình là một người có tri thức nên mới như vậy sao?]
[Vì sao hung thủ lại cắt “bảo bối” của Miêu Lợi Quần? Trước kia hắn ta không cắt bất cứ bộ phận cơ thể nào trên người chó mèo hoang hoặc là người vô gia cư Lương Hiểu Phúc… Chẳng lẽ cũng như “hòn đá”, “bảo bối” của Miêu Lợi Quần bị coi là “vật phẩm đại biểu cho cái ác” nên mới bị tịch thu sao? Vậy thì… người vô gia cư Lương Hiểu Phúc cầm hòn đá trong tay, đó là công cụ ném người khác của anh ta; Miêu Lợi Quần cầm lọ thuốc trong tay, chẳng lẽ người đầu độc chó mèo là Miêu Lợi Quần? Hoặc là hồi trước vợ Miêu Lợi Quần từng bị đầu độc giết chết rồi mới bị phân thây ném xuống biển? Vậy thì… “bảo bối” của Miêu Lợi Quần sẽ được dùng để làm gì? Hung thủ sẽ tiếp tục gây án, sau đó đặt thứ đó trong tay nạn nhân kế tiếp sao? Hung thủ bắt đầu muốn đặt “bằng chứng phạm tội” của nạn nhân trong vụ án trước đó vào tay nạn nhân kế tiếp, từ đó liên kết các vụ án với nhau để chứng minh chúng đều là do hắn ta gây ra; hay là hung thủ đã tìm được nạn nhân của vụ án kế tiếp, là một tên tội phạm cưỡng hiếp đã dùng thứ đó để gây án?]
[Lúc hung thủ đứng dưới lầu thưởng thức thi thể sau khi vứt xác, ánh sáng lóe lên trên tầng lầu của tòa nhà đối diện chỉ là ánh sáng phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, hay là… có khi nào là ánh sáng phản chiếu của ống kính máy ảnh không? Hoặc là ánh sáng phản chiếu của ống kính thiên văn? Ví dụ như trùng hợp lúc đó có người thức đêm ngắm sao trời, hoặc là người nào đó thức đêm vì nguyên nhân khác trùng hợp bắt gặp hung thủ, thậm chí ghi hình lại?]
Ánh mắt của Gia Di rời khỏi túi chứa thi thể mà nhóm Hứa Quân Hào vận chuyển lên xe cảnh sát, ngửa đầu nhìn về phía cửa sổ phản chiếu ánh sáng trong ký ức.
…
Sau khi xem dòng chảy hình ảnh, Gia Di quay trở về hiện trường gây án đầu tiên, thực hiện lại quá trình giết người của hung thủ, phát hiện suy luận và thăm dò của họ trên cơ bản không khác biệt là bao.
Vết máu bắn tung tóe rồi đột ngột đứt đoạn trên giường quả thực là vì khi đó hung thủ cưỡi trên người Miêu Lợi Quần, một phần máu bắn lên ga giường, một phần bắn lên quần hung thủ.