Chương 1219: Đột phá 3
Mặc dù trong dòng chảy hình ảnh cô chỉ thấy được một người, nhưng lỡ như đây là một tổ chức phân công rất chi tiết thì sao? “Mũ nồi trọc đầu” phụ trách theo dõi, “James Moriarty bí ẩn đến nay vẫn chưa xuất hiện” phụ trách lên kế hoạch, “Người đàn ông mắt hai mí tóc rẽ ngôi lệch” mà Gia Di thấy thì phụ trách giết người…
Nhéo ấn đường, Gia Di nhíu mày trầm tư một lát rồi quay đầu nhìn đồng hồ. Đã 18 giờ tối, lúc này đa số doanh nghiệp đều đã tan tầm.
Trầm ngâm một lát, cuối cùng cô nói:
“Mọi người tiếp tục đẩy mạnh nhiệm vụ của mình. Chú Cửu, Lương Thư Nhạc, hai người cùng tôi trở về Đại Phúc Uyển một chuyến.”
“OK, chị Thập Nhất.” Lương Thư Nhạc lập tức đứng dậy, không hỏi một lời mặc áo khoác, đi theo Gia Di chuẩn bị ra ngoài.
“Vâng, thưa madam.” Chú Cửu cũng gật đầu, không nhiều lời.
Sau khi ra ngoài, ba người tùy tiện mua một chiếc hamburger ven đường ăn lót dạ rồi hòa dòng dòng xe cộ tan ca, chạy về phía Đại Phúc Uyển.
Trên đường đi, Gia Di mới giải thích chuyện mình định làm với họ:
“Buổi sáng lúc giám định hiện trường với chị Diane, tôi thấy trên tòa nhà đối diện góc nghiêng có ánh sáng phản chiếu. Tôi nghi ngờ có người chụp ảnh trên đó, mà ánh sáng phản chiếu đó cũng là ánh đèn flash của máy ảnh. Nhưng khi ấy tôi nghĩ có lẽ mình nhìn nhầm nên không điều tra. Nhưng bây giờ ngẫm lại lại thấy rất khả nghi, nếu công cuộc điều tra của chúng ta vẫn không có tiến triển mang tính đột phá thì chi bằng thử đến đó một lần xem sao, rốt cuộc có phải là có người đang chụp ảnh hiện trường phạm tội hay không. Nếu thật sự có thì tại sao hắn ta lại chụp lén? Đến cùng đã chụp lén được những gì?”
Chú Cửu và Lương Thư Nhạc đều lần lượt gật đầu đáp lại. Trong lòng chú Cửu hơi khó hiểu, cảnh sát điều tra phá án, phát hiện thi thể, chuyện như vậy không phải ngày nào cũng xảy ra, bất chợt bắt gặp thì đứng trên lầu chụp lén ảnh hiện trường, thỏa mãn lòng hiếu kỳ các thứ… hình như là rất bình thường mà nhỉ?
Cho dù là vì mục đích bảo vệ hiện trường gì gì đó thì người nên đòi ảnh chụp của người chụp lén cũng nên để cho bộ phận quan hệ công chúng xử lý chứ, vì sao Thập Nhất lại phải đích thân đến đó một chuyến?
Tuy nhiên mặc dù rất thắc mắc, nhưng vì tin vào năng lực thần thám khó lường của Dịch Gia Di, ông ta tin chắc rằng Dịch Gia Di làm bất cứ chuyện gì cũng đều có nguyên do.
Huống chi cho tới bây giờ, “giác quan thứ sáu” và thần kỹ trinh thám mà Dịch Gia Di biểu hiện vẫn rất tâm linh, không phải những cảnh sát tầm thường như họ có thể hiểu được. Cho nên ông ta không hỏi han gì cả, cất giấu lòng hiếu kỳ chờ xem kết quả là được.
Nhưng Lương Thư Nhạc là một thám tử mới vào nghề, anh ta vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ phong cách của Dịch Gia Di, trong lòng thắc mắc nên kìm lòng không đậu hỏi thẳng:
“Chị Thập Nhất, cô nghĩ rằng ảnh chụp từ góc độ đó có lẽ sẽ thể hiện manh mối khác hẳn nên định đến đó xem thử hả?”
“Không phải.” Gia Di lắc đầu, bẻ vô lăng quẹo qua ngã rẽ, ngẫm nghĩ rồi miễn cưỡng giải thích:
“Một người thích chụp ảnh, một người sẽ chụp trộm hiện trường vứt xác mà cảnh sát đang thăm dò, trùng hợp lại là người sống cùng khu dân cư với nạn nhân, vậy thì có lẽ trong một khoảnh khắc nào đó sẽ chụp được hung thủ, hoặc kẻ theo dõi Miêu Lợi Quần. Chỉ cần có khả năng này, cho dù tỷ lệ rất nhỏ, cũng phải đến đó xem thử.”
Lương Thư Nhạc gật đầu, không khỏi cảm khái chị Thập Nhất phá án thật sự là không buông tha cho bất cứ manh mối nào, chẳng sợ cô ấy còn không thể xác định ánh sáng mà mình nhìn thấy có phải thật sự là ánh đèn flash hay không.
Nhưng… có phải là quá suy nghĩ viển vông không nhỉ?
Anh ta kìm lòng không đậu quay sang nhìn về phía chú Cửu, định tìm hiểu cảm nhận của đối phương.
Lại thấy vẻ mặt của chú Cửu rất thản nhiên, cứ như thể đã sớm quen với điều này, không hề nghi ngờ chút nào.
Lương Thư Nhạc đành phải gãi mũi, không nhiều lời nữa.
Hãy còn là ma mới mà, xem nhiều học nhiều ít nói hơn.
Sau khi đến Đại Phúc Uyển, ba người đi thẳng về phía cổng tòa nhà cao tầng mà Gia Di từng thấy có ánh sáng lóe lên trong dòng chảy hình ảnh.
Khi đi ngang qua hiện trường vứt xác, dây cảnh báo vẫn còn đó, trên mặt đất cũng còn vết phấn đánh dấu vị trí thi thể. Không ít hàng xóm láng giềng đi ngang qua nơi này, thấy hình dáng thi thể được vẽ bằng phấn thì cứ phải dừng lại chỉ trỏ một phen.
Gia Di để Lương Thư Nhạc ở lại đây, kêu anh ta tiếp tục thu thập khẩu cung của hàng xóm láng giềng, nhìn xem có thể hỏi được manh mối nào khác hay không, nhất là kẻ theo dõi “hói đầu đội mũ nồi, mặc áo gió kaki” kia.