Chương 1220: Đột phá 4
Lương Thư Nhạc nhận mệnh lệnh rồi cầm giấy bút ở lại chỗ cũ, nhìn theo bóng dáng Dịch Gia Di và chú Cửu tiến vào tòa nhà biến mất không thấy rồi mới bắt đầu ngăn cản mỗi một người láng giềng để hỏi thăm.
…
Gia Di đứng trong thang máy, trái tim cũng đang đánh trống.
Mặc dù chạy một chuyến này không có bất cứ thu hoạch gì thì cũng không bị coi là chuyện to tát, nhưng hiện tại không có nghi phạm, bất cứ một khả năng nào liên quan đến hung thủ đều rất quan trọng đối với cô.
Mọi người đã tìm được rất nhiều bằng chứng, phương hướng, chỉ riêng việc hung thủ rốt cuộc đang ở nơi nào, có khả năng là ai… đều không có manh mối.
Khi cánh cửa mở ra, Gia Di không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lỡ như căn hộ này không có người ở thì mới thật sự xấu hổ.
Lúc ở dưới lầu, Gia Di đã hỏi thăm thông tin cơ bản về hộ gia đình này với người gác cổng. Cô lập tức lấy ra giấy chứng nhận của mình, cách một cánh cửa sắt phòng trộm triển lãm cho đối phương thấy: “Xin chào Triệu tiên sinh, cảnh sát điều tra vụ án.”
Triệu tiên sinh nhìn Dịch Gia Di và Lâm Vượng Cửu bằng ánh mắt tràn ngập đề phòng. Thực tế lúc này anh ta đã nhận ra Dịch Gia Di, dù sao thì danh tiếng thần thám Tây Cửu Long Hương Giang đã vô cùng vang dội, anh ta là kiểu người cực kỳ nhạy cảm đối với hình tượng và hình ảnh, khả năng ghi nhớ gương mặt rất mạnh, chẳng sợ ảnh chụp Dịch Gia Di trên đại đa số báo chí đều rất nhỏ, rất nhòe.
“Có chuyện gì không?” Anh ta đứng sau cửa sắt, một tay giữ cửa trong, một tay đỡ tường, cực kỳ bài xích khi thấy cảnh sát đến nhà mình.
Gia Di hơi nhíu mày, nhìn lướt qua sau lưng anh ta, trong đầu suy nghĩ mình nên nói như thế nào, cuối cùng dứt khoát đánh liều nói:
“Có người dân nói rằng anh cực kỳ thích chụp ảnh, tối qua và hôm nay đều chụp được rất nhiều bức ảnh liên quan tới án mạng giết người dưới lầu, trước kia cũng vô cùng có khả năng chụp được người từng theo dõi Miêu Lợi Quần hoặc hung thủ giết người. Có thể nhờ anh cung cấp ảnh chụp làm vật chứng cho cảnh sát được không?”
Lâm Vượng Cửu đứng bên trái sau lưng Dịch Gia Di vốn còn đang suy nghĩ nên đe dọa đối phương như thế nào mới khiến đối phương phối hợp với thẩm vấn của Dịch Gia Di, bỗng nhiên nghe thấy Dịch Gia Di nói như vậy thì lập tức quay sang nhìn cô.
Cho dù ông ta đã cố gắng bày ra vẻ mặt không lộ dấu vết, nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi sự kinh ngạc: khoan đã, chị Thập Nhất, làm gì có ai nói chuyện kiểu đó? Sao mà dạn quá vậy!
Triệu tiên sinh đứng sau cửa sắt thì không được bình tĩnh như chú Cửu. Đôi mắt của anh ta thoáng chốc trợn to, đứng ở khoảng cách này, thậm chí Gia Di có thể thấy rõ con ngươi của Triệu tiên sinh co rụt lại ―― không cần nói cũng biết anh ta kinh ngạc đến nhường nào.
Lại thấy bờ vai anh ta co lại theo phản xạ và ánh mắt né tránh của anh ta, Gia Di lập tức phán đoán, mặc dù lời nói của mình không hoàn toàn chính xác, nhưng chắc chắn Triệu tiên sinh này có vấn đề!
“Madam, đám láng giềng ăn nói bậy bạ bịa chuyện đặt điều thì phải chịu trách nhiệm. Tôi… tôi không chụp được gì hết.” Dứt lời, Triệu tiên sinh lại giải thích vẽ rắn thêm chân: “Chắc chắn họ thấy tôi làm nghề nhiếp ảnh, cảm thấy cả ngày tôi cứ chụp ảnh suốt nên đoán tôi đã chụp được thứ gì. Đây là sự hiểu lầm đối với nghề nghiệp của tôi, tôi có phải kẻ cuồng nhìn trộm, trinh thám linh tinh đâu…”
Lông mày của Gia Di rủ xuống, không ngờ lại là một nhiếp ảnh gia!
Vậy thì mọi chuyện đã rõ ràng. Lúc trước cô xem đi xem lại dòng chảy hình ảnh đã cảm thấy ánh sáng lóe lên đó trông không đơn giản chỉ là ánh sáng phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh. Khi đó là lúc đêm tối, ánh trăng cũng không sáng ngời, ánh sáng phản chiếu không thể nào sáng đến mức đó được.
Quả nhiên!
Mặc dù ánh sáng đó chỉ lóe lên trong chớp mắt rồi biến mất, nhưng may mà vẫn bị cô bắt được!
Gia Di càng tự tin hơn hẳn, giọng điệu cũng trở nên nghiêm khắc hơn:
“Triệu tiên sinh, tôi hy vọng anh có thể giao toàn bộ ảnh chụp từ tối qua đến hôm nay, cả những bức ảnh trước kia có khả năng liên quan đến vụ án cho cảnh sát, không thì tôi có thể tố cáo anh với tội danh đồng lõa.”