Chương 1221: Đột phá 5
“Đừng nghĩ rằng bây giờ không cho tôi vào nhà rồi mau chóng tiêu hủy bằng chứng nhé. Tôi sẽ gọi điện cho sở cảnh sát ngay bây giờ, lệnh điều tra sẽ được phê duyệt rất nhanh. Cơ quan tư pháp đều cùng một thể, tôi tin rằng anh sẽ hiểu được, cho dù hiện tại không có bằng chứng, nhưng nếu có lời khai của hàng xóm láng giềng nói rằng anh có bằng chứng mà không giao nộp thì lệnh điều tra sẽ được phê duyệt một cách thoải mái. Cho dù bây giờ anh xé rách ảnh chụp dội bồn cầu, bộ phận giám định vẫn có thể tìm kiếm thông qua đường ống thoát nước, tìm được toàn bộ mảnh nhỏ. Đến lúc đó anh lại có thêm một bằng chứng phạm tội, mức án tối cao của tội gây trở ngại cho người chấp hành công vụ sẽ bị phán 7 năm tù giam anh có biết không? Tội hủy hoại vật chứng cũng không nhẹ đâu!”
“Hiện tại vụ án này được xếp cấp bậc rất cao trong sở cảnh sát, muốn phán nặng cho anh cũng không phải là chuyện khó khăn. Triệu tiên sinh, anh hãy suy nghĩ cho kỹ đi!”
Vẻ mặt Gia Di hung hãn đến bất ngờ, đôi mắt bắn thẳng về phía Triệu tiên sinh như có thực chất, khiến anh ta vốn đã chột dạ bây giờ lại càng hốt hoảng.
Sau khi Gia Di quát xong, vẻ mặt dửng dưng đúng lý hợp tình của anh ta đã hoàn toàn biến mất. Anh ta nhìn trái ngó phải xem cửa nhà hàng xóm, sau đó vội vàng đẩy cánh cửa sắt phòng trộm, nhỏ giọng van xin:
“Madam, cô nói nhỏ một chút, vào nhà nói chuyện đi.”
“Gia Di khựng lại, mặc dù hơi kinh ngạc trước phản ứng của Triệu tiên sinh nhưng rồi vẫn lập tức dẫn chú Cửu vào nhà.
Hai vị cảnh sát vừa vào nhà, Triệu tiên sinh lập tức đóng cửa, quay đầu lại khẩn trương nói: “Gần đây tôi xem báo chí rồi, madam, hai nạn nhân đều bị mổ bụng, chắc chắn là sát thủ liên hoàn rồi. Nếu lúc này tôi cung cấp bằng chứng thì có phải cũng sẽ bị sát thủ theo dõi không?”
Anh ta khẩn trương đứng bên sofa, vừa mời Dịch Gia Di và chú Cửu ngồi vào ghế vừa xoa tay, sắc mặt trắng bệch.
“Chỉ cần anh tích cực phối hợp với cảnh sát thì tôi bảo đảm với anh, tuyệt đối sẽ giữ kín bí mật thân phận của anh, không phơi bày anh dưới bất cứ hình thức nào.” Thấy có hy vọng, Gia Di vội nghiêm túc nói.
“…” Triệu tiên sinh cắn răng, cuối cùng thở dài: “Vậy thì… hai vị cảnh sát chờ tôi một lát.”
Dứt lời, anh ta xoay người tiến vào một căn phòng nhỏ. Gia Di và chú Cửu đưa mắt nhìn nhau, sau đó đứng dậy đi theo Triệu tiên sinh. Cửa được mở ra, không ngờ đó là một căn phòng tối ―― căn phòng không có ánh sáng (đề phòng bị phơi sáng) dùng để rửa phim nhựa.
Triệu tiên sinh đưa mấy bức ảnh cho Dịch Gia Di, sau đó lại cầm mấy tấm ảnh chụp, cùng Dịch Gia Di quay về phòng khách.
“Madam, trùng hợp là đêm qua tôi bận rửa một bộ ảnh dùng cho công việc suốt đêm, sau khi làm việc xong tôi đến bên cửa sổ để hít thở khí trời, bỗng thấy có người không biết đang làm gì dưới lầu, khoảng cách quá xa, trời lại đen thui không thấy rõ ràng, tôi bèn lấy máy ảnh lại đây định xem thử. Cô biết rồi đấy, máy ảnh có chức năng tập trung phóng to tiêu cự mà… Ai ngờ vừa thấy tôi lập tức hoảng sợ, hình như có người đang kéo một người khác, khi đó tôi bối rối quá nên bấm shutter, wow, thật là đòi mạng, tôi còn quên tắt đèn flash nữa chứ.”
“Khi đó tôi sợ đến mức suýt nữa tiểu ra quần, lỡ bị hung thủ phát hiện trả thù tôi… Tôi mới hai mươi mấy tuổi thôi, nếu như chết không minh bạch như vậy thì thật sự thảm lắm.”
Dứt lời, Triệu tiên sinh lại đau khổ nói: “Sao mấy người láng giềng cái gì cũng nói lung tung vậy, họ có biết tôi có thật sự chụp được ảnh hay không đâu… Lỡ bị hung thủ biết thì tôi sẽ mất mạng mất thôi…”
Gia Di vẫn chưa đáp lại lời phàn nàn của anh ta mà cầm ảnh chụp, nghiêm túc xem xét.
Mặc dù Triệu tiên sinh này nói sợ hãi, nhưng kết quả là đêm qua chụp không chỉ một bức ảnh. Rõ ràng sau này anh ta đã tắt đèn flash, nhưng vẫn không kìm nén được lòng hiếu kỳ và ngứa tay nên lại lén lút chụp mấy bức ảnh của hung thủ.
Trong đó có một bức ảnh, mặc dù cách xa, Triệu tiên sinh đã dùng chức năng phóng to của máy ảnh, dù rằng không có chức năng phóng to khoa trương như kính viễn vọng của di động máy ảnh đời sau, nhưng cũng có thể mơ hồ lấy được rất nhiều tin tức.
Cô trợn tròn đôi mắt, cùng chú Cửu lúc này đã kinh ngạc đến mức không nói nên lời đưa mắt nhìn nhau, sau đó cầm ảnh chụp lên, nói với Triệu tiên sinh: “Phim âm bản.”
“À, vâng.” Triệu tiên sinh vội vàng xoay người chạy vào phòng lấy phim âm bản.