Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1222 - Chương 1222 - Đột Phá 6

Chương 1222 - Đột phá 6
Chương 1222 - Đột phá 6

Chương 1222: Đột phá 6

“…” Nhìn bóng lưng Triệu tiên sinh, Lâm Vượng Cửu cảm thấy như mình đang nằm mơ. Thập Nhất chỉ nhìn thấy ánh sáng như ánh đèn flash lóe lên lúc làm giám định hiện trường với Diane, trong hoàn cảnh ồn ào như vậy mà cô ấy vẫn có thể chú ý tới chi tiết này, cuối cùng còn vì tình huống mà người khác trên cơ bản sẽ không có khả năng chú ý này mà thật sự phát hiện manh mối quan trọng đến thế!

Thế này thì nghịch thiên quá rồi!

Quá tà môn! Hồi trước sir Quách của bộ phận quan hệ công chúng luôn nói rằng Dịch Gia Di rất may mắn, là thần thám được ngôi sao may mắn chiếu rọi cực kỳ may mắn, bây giờ xem ra đúng là được ngôi sao may mắn chiếu rọi thật!

Tất nhiên, cũng là vì sự nghiêm túc không từ bỏ bất cứ chi tiết nào mới mang lại vận may như thế. Nhưng người khác cho dù đã nghiêm túc đối đãi với tất cả manh mối, chẳng lẽ thật sự có thể nhắm chuẩn từng cái một hay sao?

Quá kinh người…

Ông ta tiếp nhận bức ảnh mà Gia Di đưa cho mình, nhìn hung thủ bị che giấu trong bóng đêm.

Mặc dù đối phương đeo khẩu trang, nhưng vẫn có thể từ bức ảnh được tạo thành từ những điểm ảnh có độ phân giải thấp này, loáng thoáng phân biệt được kiểu tóc và đường nét gương mặt mơ hồ ―― không phải đầu đinh không phải rẽ ngôi giữa, không phải lông mày nhạt không phải mắt ti hí, không phải mặt bự chữ điền không phải đầu to… Cho dù không thể thấy rõ ràng hung thủ đến cùng là mắt hai mí hay mắt một mí, là mày kiếm hay mày ngang thô, nhưng đã có thể loại bỏ được rất nhiều người.

Đồng thời, chỉ dựa vào bức ảnh này, những người chung sống sớm chiều với hung thủ, cực kỳ quen thuộc với hắn ta, chỉ cần liếc nhìn một cái, nói không chừng sẽ nhận ra hắn ta là ai.

“Tiến triển quan trọng! Thu hoạch quan trọng! Quá…” Ngón tay chú Cửu nắm chặt tấm ảnh, tâm trạng dần dần sục sôi.

Ông ta còn chưa cảm nhận được áp lực thở không nổi vì xuất hiện nạn nhân mới của vụ án giết người liên quan này, thế mà đã có bước đột phá lớn cỡ này!

Ông ta đã tưởng tượng ra cảnh tổng cảnh ti sir Hoàng vừa thấy báo cáo án mạng Miêu Lợi Quần thì lập tức gọi điện thoại cho Phương Trấn Nhạc, gây áp lực yêu cầu họ mau chóng phá án, Phương Trấn Nhạc ngạo mạn đáp lại ‘Sir Hoàng, chúng tôi đã tìm được ảnh chụp hung thủ’… có lẽ sir Hoàng sẽ kinh ngạc đến mức rớt cằm ấy nhỉ?! Nói không chừng lúc đó còn không nói được một lời, phải nuốt lại toàn bộ những câu nói khó nghe mà ông ta đã chuẩn bị sẵn để gây áp lực cho họ, lúng ta lúng túng biến thành khen ngợi… Ha ha ha, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã kìm lòng không đậu nhếch môi cười.

Không ngờ lại có chuyện như vậy!

Nạn nhân mới vừa xuất hiện, chẳng những tìm được thêm nhiều bằng chứng manh mối hơn mà bây giờ ngay cả ảnh chụp cũng có!

Bữa sau một khi phát hiện người bị tình nghi, thậm chí không cần sứt đầu mẻ trán tìm bằng chứng xác nhận nghi phạm mà trực tiếp đối chiếu với DNA và ảnh chụp là đủ rồi!

Ông ta quay sang nhìn Dịch Gia Di, nếu không phải lúc này đang ở nhà Triệu tiên sinh thì ông ta quả thực muốn kêu chậc chậc một tiếng, vỗ tay khen ngợi thật to.

Gia Di tiếp nhận mấy tấm phim âm bản mà Triệu tiên sinh đưa qua, sau đó giao toàn bộ ảnh chụp mà Triệu tiên sinh cung cấp cho chú Cửu.

Lâm Vượng Cửu cầm một xấp ảnh chụp, phát hiện đa phần là ảnh phong cảnh hoặc khung cảnh được chụp từ cửa sổ nhà Triệu tiên sinh hoặc khu dân cư Đại Phúc Uyển, ví dụ như đám hàng xóm láng giềng tụ tập một chỗ tán dóc, ánh chiều tà đỏ rực chiếu rọi khung cảnh này tràn ngập hương vị khói lửa nhân gian; ví dụ như sau giờ tan tầm, mọi người mỏi mệt bước đi, rất có bầu không khí buồn bã đặc biệt; ví dụ như ngày mưa mọi người xuyên qua màn mưa chạy về nhà, có phụ huynh ôm con mình, bờ vai bị mưa xối ướt, có cặp tình nhân vừa ôm nhau chạy vừa cười…

“A sir, tôi cũng không biết trong bức ảnh nào có manh mối của hung thủ, đây đều là ảnh chụp liên quan tới Đại Phúc Uyển mà tôi từng chụp, trong đó có một vài bức ảnh là anh Miêu Lợi Quần đã bị sát hại, các cô xem đi, lấy đi cũng được.” Triệu tiên sinh khoanh tay trước ngực đứng đối diện họ, vẻ mặt vẫn hơi khẩn trương.

Lâm Vượng Cửu dứt khoát tranh thủ cơ hội này lấy lời khai của Triệu tiên sinh, hỏi rất nhiều vấn đề rồi mới dừng lại.

Chuyến đi này thu hoạch rất dồi dào. Sau khi nhờ Triệu tiên sinh ký tên vào bản ghi chép, Gia Di và Lâm Vượng Cửu đứng dậy nói lời chào tạm biệt.

Bình Luận (0)
Comment