Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1223 - Chương 1223 - Đột Phá 7

Chương 1223 - Đột phá 7
Chương 1223 - Đột phá 7

Chương 1223: Đột phá 7

Lúc đi đến cửa, Gia Di không nhịn được chân thành nói lời cảm ơn Triệu tiên sinh, tỏ vẻ nếu vụ án được phá giải, công lao bắt giữ hung thủ cũng có một phần là của anh ta. Cô sẽ giúp anh ta tranh thủ phần thưởng công dân tốt vân vân…

Triệu tiên sinh cười khổ, chỉ nhờ cô giữ kín thân phận giúp mình là được. Anh ta cũng không ham hố phần thưởng công dân tốt hay công lao gì đó, chỉ cần hung thủ không biết đến sự tồn tại của anh ta đã là tốt lắm rồi.

Gia Di mỉm cười tỏ vẻ không thành vấn đề. Nhưng lúc bước ra khỏi nhà, Lâm Vượng Cửu bỗng nhớ lại chuyện đó, quay sang hỏi:

“Sao trong đống ảnh này không có ảnh cậu chụp hồi sáng?

“…” Gia Di đi đằng trước bỗng cứng đờ. Cô nhớ lại lý do mà mình nói với nhóm chú Cửu lúc đến đây là “buổi sáng thấy có ánh đèn flash”, nhưng trên thực tế tất nhiên cô không nhìn thấy, cô bịa đặt mà.

Nào ngờ chú Cửu vẫn còn nhớ, cô không khỏi lo lắng quay đầu lại, sau đó thấy Triệu tiên sinh khó hiểu nói:

“Hồi sáng tôi đâu có chụp ảnh?”

“Phải không?” Chú Cửu nghiêng đầu nghi ngờ.

“Thật mà a sir, mấy bức ảnh đó tôi đều cho các ông hết rồi, còn gì mà giấu diếm nữa!” Triệu tiên sinh giơ tay lên thề.

“… OK.” Chú Cửu rốt cuộc bỏ cuộc, có lẽ hồi sáng Triệu tiên sinh chỉ cầm máy ảnh làm ống nhòm, đứng bên cửa sổ dùng máy ảnh quan sát hiện trường chứ không bấm shutter.

Gia Di thở phào nhẹ nhõm, thấy cửa thang máy đã mở, cô vội nói lời chào tạm biệt với Triệu tiên sinh rồi giục chú Cửu cùng nhau rời đi.

Khi cửa thang máy khép lại, Triệu tiên sinh cẩn thận khép cửa sắt thật chặt, lại lần nữa nhìn trái nhìn phải, xác định đám hàng xóm không phát hiện rồi mới yên tâm đóng cửa.

Lúc quay về phòng khách ngồi xuống sofa, Triệu tiên sinh gãi đầu, không nhịn được lẩm bẩm:

“Buổi sáng mình có ở nhà đâu, mình đến tòa soạn tạp chí nộp ảnh chụp mà đêm qua mình thức khuya rửa ảnh mà, tất nhiên không có khả năng chụp được cảnh tượng cảnh sát đến đây điều tra.”

Anh ta biết xảy ra chuyện vào đêm hôm qua là lúc trở về từ tòa soạn tạp chí, nghe đám hàng xóm láng giềng tán gẫu mới biết.

Anh ta gãi mặt, rối rắm thở dài.

Sao hàng xóm láng giềng cái gì cũng biết vậy… Thật đáng sợ! Quả nhiên mật độ dân cư của Hương Giang quá cao, giữa người với người chẳng có một chút riêng tư nào cả!

Anh ta vốn còn đang rối rắm có nên mạo hiểm báo cảnh sát hay không, không ngờ cảnh sát lại đến nhà trước… chậc!

Thang máy hạ xuống tầng dưới cùng, cuối cùng Gia Di không cần che giấu cảm xúc nữa. Khi chỉ có mình cô và chú Cửu, Gia Di lộ ra vẻ mặt vừa sợ hãi vừa vui mừng.

Cô ôm toàn bộ ảnh chụp, hào hứng nói:

“Thực ra tôi cũng chỉ thử thời vận mà thôi. Thật không ngờ! Không ngờ lại thật sự có ảnh chụp!”

“…” Lâm Vượng Cửu.

Lúc nãy cô gây áp lực để nhiếp ảnh gia họ Triệu mở cửa giao nộp ảnh chụp, đâu có nói như vậy!

Hung dữ khỏi phản bàn!

Cơ mà…

“Giỏi quá chị Thập Nhất! Lại sắp lập công lớn rồi!” Chú Cửu không nhịn được vỗ vai Dịch Gia Di, vui sướng là thật sự vui sướng, quả thực trong lòng thoải mái hết chỗ chê.

Lần này, người vô gia cư Lương Hiểu Phúc không cần chết trong âm thầm nữa, có cơ hội bắt được hung thủ trả thù giúp anh ta.

Lương Thư Nhạc đang tiếp tục tra hỏi sàng lọc toàn bộ hàng xóm mà không có mục tiêu, vẫn chưa thu hoạch được điều gì đáng chú ý, bỗng nhiên thấy Dịch Gia Di và chú Cửu lần lượt bước ra từ tòa nhà cao tầng.

Tổ trưởng Dịch lúc nãy còn rủ mi nghiêm mặt giờ đây tràn ngập vui sướng, cả người lộ ra thần thái nhẹ nhàng thả lỏng.

Sau khi biết được kết quả, Lương Thư Nhạc không khỏi vô cùng khiếp sợ.

Cách suy luận thiên mã hành không như vậy, thế mà lại được chứng minh là hoàn toàn chính xác!

Anh ta ngẩn người thật lâu, bỗng nhiên lấy sổ tay học tập của mình ra, viết từng nét chữ lên giấy:

[Không từ bỏ mất cứ manh mối và suy đoán nào, tuyệt đối! Càng không thể cười nhạo bất cứ một khả năng nào cho dù có vẻ không đáng tin cậy cỡ nào! Tuyệt đối không thể! Đây mới là tố chất thiết yếu, của một thám tử thành công!]

Vào thời khắc này, dường như Lương Thư Nhạc đã chiếm được bí quyết để trở thành thần thám, ánh mắt nhìn Dịch Gia Di dần dần trở nên kiên định:

Rất giỏi!

Tổ trưởng Dịch thật sự rất giỏi!

Sau khi ba người trở về sở cảnh sát, Dịch Gia Di cầm điện thoại bàn gọi điện cho thanh tra Quách của bộ phận quan hệ công chúng.

Bình Luận (0)
Comment