Chương 1227: Hoàng tử hạnh phúc cất cánh 3
Anh khoanh tay trước ngực đứng trước cửa văn phòng tổ B, mỉm cười nhìn Gia Di như một chú chuột đồng, muốn cười thật to mà phải dùng hàm răng cắn môi dưới mới nhịn xuống không cười.
“Madam Dịch, tôi chân thành mời cô cùng đi hồ sơ báo án mấy tháng gần đây.” Phương Trấn Nhạc nhướn mày cười.
“OK, sir Phương!” Gia Di vội vàng nghiêm túc quay đầu, thấy là anh Nhạc thì lại thả lỏng hình tượng, cười tươi như hoa.
…
Buổi sáng, quá trình sàng lọc của các thám tử tổ B cũng không thuận lợi cho lắm. Một vài người đàn ông bị tố cáo hoàn toàn không giống người trong ảnh chút nào, gần như không cần đối chiếu với bản phân tích tội phạm của chị Thập Nhất đã lập tức thấy rõ không đáng tin cậy.
Còn có một số người rõ ràng mượn cơ hội này để trả thù riêng, gọi điện thoại tố cáo láng giềng bất hòa với mình là hung thủ, muốn cảnh sát bắt giữ đối phương.
Những người thoạt nhìn từa tựa kia cũng không một ai tương xứng với bản phân tích của chị Thập Nhất.
Không phải ốm nhom hoàn toàn không có thân trên cơ bắp săn chắc thì cũng không hợp tuổi, hoặc là đã kết hôn có nhiều con cái, còn có người chiều cao không phù hợp, hoặc là nóng tính hoàn toàn không bình tĩnh chút nào…
Trước kia nghe Gia Di thuyết minh bản phân tích, mọi người đều nghĩ rằng cho dù sàng lọc theo các yếu tố phân tích thì e rằng vẫn sẽ sàng lọc được một đống người phù hợp.
Đến bây giờ dùng bản phân tích của Dịch Gia Di sàng lọc được hầu như tất cả mọi người, họ mới biết được sự lợi hại của hồ sơ tội phạm.
Gia Di – lúc này đang xem hồ sơ báo án với anh Nhạc - cố gắng tìm kiếm xem có vụ báo án nào liên quan tới đầu độc chó mèo, người vô gia cư mất tích hay không. Đối với tình huống hầu như không có cuộc gọi nào gọi đến để báo cáo và làm thẩm vấn qua điện thoại, cô cũng đã đoán được ngay từ đầu.
Rất nhiều đặc điểm trên người hung thủ có sự mâu thuẫn với nhau, vừa gầy vừa phải có cơ bắp có sức khỏe, những người gầy mà khỏe đa phần là những người nghèo khổ làm nghề bán sức lao động, không tích lũy được mỡ cũng không thể luyện cơ bắp đầy mình, những người như vậy rất hiếm thấy trong xã hội hiện đại này.
Huống chi người này còn cắt móng tay rất chỉn chu, biểu hiện hắn ta có yêu cầu rất cao đối với cuộc sống và hình tượng của mình. Người làm nghề nặng nhọc làm gì có thời gian mà xử lý bản thân kỹ càng cỡ đó.
Nếu như là người có cuộc sống khá giả còn chăm tập thể hình thì bình thường cũng sẽ không thật sự làm cho mình gầy gò mảnh khảnh, tỷ lệ mỡ trong người và tỷ lệ cơ bắp sẽ rất cân đối.
Huống chi những người như vậy đa phần đều kết hôn. Hơn bốn mươi tuổi thì trên cơ bản đều có con hết rồi, nói không chừng không chỉ có một đứa.
Loại người này làm gì có thời gian rảnh mà giết người? Cho dù đã ly dị, đứa con đi theo người mẹ thì hắn ta cũng phải trả tiền cấp dưỡng, sao có thể thanh nhàn như thế?
Phải biết rằng tìm hiểu tình hình của ba công viên, đầu độc mèo hoang, chó cưng và một người vô gia cư không được ổn định cho lắm một cách chính xác, không thể hoàn thành trong vòng một sớm một chiều.
Rất nhiều người cho dù đã sinh sống mấy năm gần công viên thì cũng chưa chắn nắm rõ thời gian biểu và thói quen sống của người vô gia cư trong công viên.
Mà hành vi và thái độ thong dong của hung thủ, đều biểu hiện hắn ta vô cùng quen thuộc với nơi đó.
Huống chi là một kẻ giết người cũng phải mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, bôi sáp chải tóc…
Mò kim đáy bể vốn khó khăn, Gia Di đã sớm nghĩ đến chuyện sẽ không dễ dàng gì mà tìm được con dã thú đó. Nhưng chờ mãi mà không có tin tức gì vẫn khiến cô hơi uể oải.
Chỉ có điều khi đang sàng lọc hồ sơ báo án đến mức ngón tay bị ma sát với trang giấy đến mức nóng lên, đôi mắt đọc chữ nhiều đến mức sắp mù, anh Nhạc bỗng có phát hiện mới, điều này dâng cao sĩ khí của Dịch Gia Di lên rất nhiều.
Vụ án lại lần nữa có một bước tiến lớn…
Không ngờ một tháng trước, bản thân Miêu Lợi Quần đã từng báo án với cảnh sát, nói rằng có người theo dõi mình.
[Chắc là màu vàng nhạt, mặc loại áo gió màu sắc kiểu kiểu như vậy, chiều cao tương tự như tôi, nhỏ gầy hơn tôi chút xíu, hói đầu, mép tóc bị thụt lùi nghiêm trọng. Sau khi phát hiện hắn ta, tôi đã đuổi theo hắn ta một đoạn đường, cuối cùng bị mất dấu vết.]
Đây là lời khai mà cảnh sát tuần tra ghi chép lại lúc anh ta báo án.