Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1237 - Chương 1237 - Luật Sư Sandy 3

Chương 1237 - Luật sư Sandy 3
Chương 1237 - Luật sư Sandy 3

Chương 1237: Luật sư Sandy 3

Khi ấy cô ta cũng có ý nghĩ giống hệt các thám tử CID – tổ A, đó là Miêu Lợi Quần là kẻ chủ mưu, cô gái Lưu Mỹ Hồng năm đó mới 19 tuổi được phán tội là hung thủ cũng chỉ là tòng phạm. Nhưng cô ta cũng không thành công như các thám tử tổ A, cuối cùng Lưu Mỹ Hồng vào tù, Miêu Lợi Quần trắng án, sau đó nhiều tờ báo giật tít đăng tin [Nữ luật sư trẻ tuổi chỉ là bình hoa, không thể kết tội hung thủ chân chính], [Vì sự vô năng của luật sư mà hung thủ chân chính vẫn có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật], [Người mẹ 19 tuổi chưa kết hôn bị tình yêu che mờ mắt bị phạt tù, hung thủ chân chính lại được tự do, vì sự bất lực của cảnh sát và luật sư]… Mấy cái này còn coi như khách sáo, còn có những tờ báo không chút khách sáo nhằm vào luật sư Trần Tiểu Mễ viết bài bịa đặt chửi bới.

Bởi vì lúc đó Trần Tiểu Mễ cột tóc đuôi ngựa, hai lọn tóc con sẽ buông xuống hai bên huyệt thái dương, một nhiếp ảnh gia nào đó lại chụp được bức ảnh cô phẫn nộ bĩu môi, báo chí đăng bức ảnh này rồi tấn công cô, gọi cô là luật sư đầu cá nheo, chỉ biết bĩu môi đau khổ kêu bậy bạ, trong óc chẳng có tí kiến thức nào ngoài bùn đất rác rưởi…

“Cô ấy hận Miêu Lợi Quần cũng rất hợp lý.” Lúc đi theo hai vị trưởng quan rời khỏi văn phòng thám tử tư, Lương Thư Nhạc không nhịn được lên tiếng.

“Nhưng có lẽ cô ấy sẽ không đủ sức khỏe để giết chết mấy nạn nhân.” Phương Trấn Nhạc lại chỉ vào miêu tả của thám tử tiên sinh đối với Trần Tiểu Mễ trong khẩu cung:

[Cao 1m56, rất gầy, quanh mắt thường xuyên có quầng thâm, dáng vẻ trông như kiểu bưng sách luật cũng phải cố hết sức]

“Xúi giục giết người?” Gia Di không dám tin suy đoán.

Nếu như thực sự có người sai khiến sau lưng hung thủ, xúi giục người đàn ông kia thì chẳng lẽ sẽ là Trần Tiểu Mễ sao?

Gia Di hơi cau mày, một người am hiểu pháp luật nhất, nếu thật sự trở thành kẻ tiếp tay cho tội phạm…

“Anh Nhạc, chúng ta tạm thời đừng đả thảo kinh xà, giám thị một đoạn thời gian trước đã, thế nào?” Gia Di quay sang trưng cầu ý kiến của anh Nhạc. Nếu nghi ngờ Trần Tiểu Mễ là một con rắn độc xúi giục tội phạm thì họ tùy tiện đi hỏi thăm, rất có khả năng sẽ đánh rắn động cỏ.

“Ừ, anh gọi điện thoại cho các thám tử để thu xếp người giám thị.” Phương Trấn Nhạc quay sang nói với Gia Di.

“Có thể giám thị cả điện thoại của Trần Tiểu Mễ không?” Gia Di cảm thấy khó khăn hơi lớn nên hơi chột dạ khi hỏi câu này.

“Để anh đi nói chuyện.” Phương Trấn Nhạc không do dự, thậm chí không lộ ra vẻ mặt khó xử mà lập tức đồng ý.

“OK.” Gia Di gật đầu. Trước thái độ cổ vũ ủng hộ tuyệt đối của anh, cô cũng dâng lên nhiều sĩ khí hơn.

[Buổi trưa, đi ăn mì vằn thắn với đồng nghiệp trong quán ăn ở góc đường Trung Hoàn, không trao đổi với kẻ khả nghi.]

[Buổi chiều, vẫn ở trong văn phòng luật, tiếp đón hai người phụ nữ muốn thuê luật sư, trò chuyện về công việc bình thường, không khả nghi.]

[Chiều tối, dùng cơm với khách hàng trong cửa hàng bán đồ uống lạnh Lục Vũ ở Trung Hoàn, trong quá trình này chỉ tiếp xúc và nói chuyện với nhân viên tạp vụ và khách hàng. Đi vệ sinh một lần, không có hành vi khả nghi.]

Phương Trấn Nhạc và chú Cửu cùng nhau giám thị Trần Tiểu Mễ từ buổi chiều đến chiều tối, sau đó thay ca với Dịch Gia Di và Lương Thư Nhạc.

Đưa hồ sơ cho Gia Di, Phương Trấn Nhạc chăm chú nhìn cô một lát rồi mỉm cười xoay người, cùng chú Cửu đi về phía bãi đỗ xe.

Nhưng họ vẫn không rời khỏi nhà Trần Tiểu Mễ quá xa mà đến khu sinh hoạt tình một quán ăn, chen chúc giữa một đám nam nam nữ nữ, mỗi người ăn một tô mì cà ri cay, ăn đến mức sống mũi ứa mồ hôi, ăn đến mức đôi môi hơi sưng đỏ.

Thỉnh thoảng Phương Trấn Nhạc lại ngẩng đầu nhìn về phía khu chung cư nơi Trần Tiểu Mễ sinh sống, ánh mắt thường lộ vẻ u buồn, trông không có tinh thần cho lắm.

Chú Cửu quan sát anh đã lâu, cuối cùng không nhịn được nói: “Anh Nhạc, đêm qua không ngủ ngon giấc hả? Có phải tật đau đầu lại tăng lên không?”

Phương Trấn Nhạc thu hồi ánh mắt không tiêu cự nhìn về phương xa, chăm chú nhìn chú Cửu một lát, bỗng thở dài: “Chú Cửu.”

“Là vì Thập Nhất hả?” Lâm Vượng Cửu bỗng dưng nghe thấy mấy phần sầu bi từ tiếng kêu của Phương Trấn Nhạc, chẳng giống “anh Nhạc” chút nào, cảnh tượng mãnh nam ưu sầu hiếm thấy.

Phương Trấn Nhạc nhướn mày kinh ngạc, không trả lời cũng tương đương với trả lời.

Bình Luận (0)
Comment