Chương 1238: Luật sư Sandy 4
Chú Cửu buồn cười: “Mọi người đã sớm nhận ra rồi, bắt đầu từ năm ngoái phải không? Có phải cậu xăm chữ nhẫn trên lưng không vậy? Cậu sống vì chữ này hả? Cậu đối xử với bản thân khắc nghiệt quá đấy, a sir!”
Phương Trấn Nhạc cười khổ: “Người như tôi… Đã sớm chuẩn bị tinh thần độc thân cả đời, trước kia rất nhiều năm đều rất suôn sẻ, sự xuất hiện của Dịch Gia Di, là một sự cố ngoài ý muốn.”
“Chuyện quá khứ thì cứ để nó trôi qua đi, đều là chuyện hồi xưa rồi, cần gì phải trừng phạt mình cả đời chứ.” Chú Cửu thở dài.
“Chẳng phải con người đều như vậy hay sao? Trưởng thành, lớn lên, cho đến khi gặp phải sự cố lớn, từ đó kết thúc tuổi thơ. Mấy chục năm sau chẳng qua là nhớ lại những chuyện lớn hồi thơ ấu mà thôi…” Phương Trấn Nhạc đặt bát đũa trước mặt, bỗng không còn khẩu vị.
“A Nhạc, tha thứ cho cha mẹ cậu, cũng tha thứ cho chính cậu đi.” Giọng chú Cửu tràn ngập tiếc nuối, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh: “Thập Nhất rất tốt, rất tuyệt vời, đừng để mình bỏ lỡ cô ấy.”
“Tôi biết chứ, cô ấy quá tốt, quang mang vạn trượng, hơn nữa sẽ càng ngày càng chói mắt. Nhưng tôi…” Phương Trấn Nhạc nhẹ nhàng đấm ngực, trên mặt chứa ý cười, nhưng ý cười không đến đáy mắt: “Nơi này đã nát bươm…”
Giọng nói của anh chợt im bặt, buông mi nở nụ cười khiến người ta tan nát cõi lòng, thật lâu sau không nói thêm lời nào.
Chú Cửu bóp vai anh, cũng không biết nên nói gì bây giờ.
Khúc mắc phải do chính mình giải quyết, người khác muốn khuyên nhủ như thế nào thì cũng cách một ngọn núi cao, đó là sự khác biệt giữa trải nghiệm giữa người với người, tóm lại rất khó để thấu hiểu lẫn nhau.
…
Gia Di ngồi trong xe chú Cửu, chỉ cần có người đi ngang qua, cô sẽ giả vờ như đang yêu đương với Lương Thư Nhạc, nở nụ cười xán lạn ngây thơ.
Đến khi vắng người, cô lại lặng lẽ lôi ống nhòm ra, quan sát hướng đi của Trần Tiểu Mễ trong nhà cô ta.
Sau khi ở nhà gần nửa tiếng, Trần Tiểu Mễ bỗng ra ngoài, đeo một chiếc túi lớn dường như định đi mua sắm.
Gia Di lập tức cùng Lương Thư Nhạc rời khỏi chiếc xe, vai tựa vai bên nhau giả vờ là một cặp tình nhân tản bộ sau bữa cơm, vừa nói chuyện phiếm cười đùa vừa đi theo Trần Tiểu Mễ.
Trần Tiểu Mễ đã sống trong khu chung cư này rất nhiều năm, các bà cụ ông cụ ngồi tán gẫu sau bữa cơm dưới lầu và mấy cặp vợ chồng trung niên tản bộ đều chào hỏi Trần Tiểu Mễ, có vẻ đều là hàng xóm láng giềng lâu năm với nhau.
Gia Di không ngừng quan sát mỗi một người chào hỏi Trần Tiểu Mễ, ghi nhớ quần áo, khí chất của những người này, nhanh chóng phân tích mức độ khả nghi của họ.
Sau khi bám đuôi rời khỏi khu chung cư, Trần Tiểu Mễ xuyên qua cổng khu chung cư, một người đàn ông mặc áo gió màu xám, lướt qua bên cạnh Trần Tiểu Mễ, cũng mỉm cười gật đầu với Trần Tiểu Mễ, nói một câu “Chào buổi tối Sandy” như những người hàng xóm láng giềng khác.
Gia Di rẽ qua một cái cây cao, ánh mắt đuổi theo Trần Tiểu Mễ một lần nữa, vừa lúc người đàn ông mặc áo gió màu xám kia lướt qua bên cạnh Trần Tiểu Mễ. Ánh mắt của ông ta từ trên người Trần Tiểu Mễ chuyển về phía con đường đằng trước, nhưng vừa đi được hai bước thì bỗng nhiên bước chậm lại, ngoảnh đầu nhìn theo bóng lưng Trần Tiểu Mễ. Ánh đèn đường chiếu sáng sau khi trời vào đêm, chiếu rõ đôi mắt hai mí của ông ta sâu hơn, đôi mắt kia có vẻ to hơn hẳn.
Không có khẩu trang che khuất, gò má cao của ông ta hoàn toàn lộ rõ, sống mũi không cao và đôi môi mỏng cũng tùy ý phô bày dưới ánh đèn đường. Đó là một gương mặt sau khi tổng hợp ngũ quan thì trông không được đẹp cho lắm, thậm chí còn trông rất hà khắc.
Con ngươi trong mắt Gia Di chợt co rụt lại. Khi đi theo Trần Tiểu Mễ ra bên ngoài, lướt qua bên cạnh người đàn ông mặc áo gió xám, dường như cô ngửi thấy mùi chua mặn của dưa muối.
Gia Di cố gắng kìm nén xúc động quay đầu nhìn lại, sống lưng căng cứng, cố gắng giữ nguyên nụ cười, tiếp tục giả vờ như vui sướng trò chuyện với Lương Thư Nhạc, nhưng ánh mắt đã sớm trở nên lạnh lẽo. Khi bước chân vào bóng râm của cánh cổng sắt, khí chất sắc bén lạnh lùng như thợ săn của cô chợt bùng nổ rồi lại nhanh chóng biến mất.
Cô tìm thấy ông ta rồi!