Chương 1247: Phong thủy tướng thuật 1
Ông ta dùng thủ đoạn gì mà âm thầm rời đi dưới sự theo dõi chặt chẽ của cảnh sát?
Mãi cho đến đoạn cuối của dòng chảy hình ảnh, Gia Di vẫn không biết được đáp án.
Cô thấy Diêu Thanh Điền lấy trái tim và lá gan của nạn nhân, đặt vào một chiếc hộp cách nhiệt đựng nước đá được chuẩn bị sẵn, đồng thời cúi đầu hít vào một hơi thật sâu trước khi đóng nắp hộp.
Sau đó, ông ta cầm một con dao sắc bén đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu kiên nhẫn chặt khớp xương nối liền giữa cánh tay và bả vai của người chết, cứ như chặt chân lợn…
Ông ta làm rất chậm, có vẻ không am hiểu cho lắm, nhưng logic của ông ta rất rõ ràng, vẫn kiên trì thực hiện phương pháp của mình chứ không ngập ngừng, e rằng trước đó ông ta đã nghiên cứu sâu hơn về cách mổ lợn và giải phẫu thi thể.
Bởi vì thời gian chặt xác quá dài tốn rất nhiều thời gian trong dòng chảy hình ảnh, lại vì thân thể không đầy đủ nên rất nhiều hình ảnh trở nên rung mạnh, thời gian cung cấp thông tin cũng ngắn hơn một thi thể hoàn thiện.
Gia Di thậm chí không thể thấy được hung thủ dùng thứ gì đựng thi thể, lại vứt xác bằng cách nào.
Sau khi thoát khỏi dòng chảy hình ảnh, Gia Di siết chặt bàn tay, cố gắng rút ra thông tin mấu chốt:
[Lúc Diêu Thanh Điền giết người là ban đêm, xem ra là đêm qua]ư
[Nạn nhân mặc đồ ngủ lúc bị sát hại, hiện trường gây án hẳn là tại nhà của nạn nhân.]
Không kịp cho cô thời gian để hấp thụ được nhiều manh mối hơn, chú Cửu đau khổ nói:
“Hung thủ đã thăng cấp thành hung thủ giết người chặt xác liên hoàn, hiện tại chúng ta thậm chí không có cách nào phán đoán thân phận của nạn nhân.”
“Đàn ông trưởng thành.” Hứa Quân Hào quay đầu nói một câu: “Tay chân và đầu của nạn nhân đều không có ở đây, lồng ngực bị phanh ra, nội tạng chỉ bị lấy lá gan và trái tim, chỉ dựa vào bộ phận thi thể này thì e rằng sẽ rất khó phán đoán thân phận của nạn nhân.”
Hứa Quân Hào vừa cùng các đồng nghiệp bộ phận giám định thu thập vật chất dính trên thi thể, vừa kêu trợ lý chuẩn bị túi đựng xác. Một thi thể không hoàn chỉnh như thế này, thông qua khám nghiệm bằng mắt tại hiện trường thì thông tin thu thập được rất có hạn, chi bằng mau chóng mang thi thể về sở cảnh sát rồi sắp xếp giải phẫu.
Lúc nâng khi thể lên, anh ta tranh thủ thời gian khám nghiệm lưng thi thể, nhíu mày nói:
“Không có vết sẹo, không có những dấu vết đặc thù như vết bớt.”
“Đội cảnh khuyển đã sắp đến nơi.” Phương Trấn Nhạc gọi điện thoại thúc giục, sau đó quay về thông báo với mọi người.
“Diêu Thanh Điền và Trần Tiểu Mễ vẫn đang bị giám thị, có phải chứng minh họ đã không còn đáng nghi nữa không?” Lương Thư Nhạc đi đến bên cạnh Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di, nhìn nội dung ghi chép trong sổ tay của mình, hơi buồn rầu.
Chẳng trách các thám tử đã cố gắng làm việc đến thế mà hằng năm vẫn có vô số vụ án chưa được giải quyết. Dựa theo trụ cột kỹ thuật hiện tại thì việc tìm kiếm hung thủ chân chính thật sự quá khó.
Dịch Gia Di không tiếp lời, ngược lại xoay người đuổi theo Hứa Quân Hào, chủ động khơi mào đề tài để tìm được nhiều manh mối hơn:
“Sir Hứa, tình trạng thi thể lần này, so sánh với thi thể của người vô gia cư và thi thể Miêu Lợi Quần lần trước, có phải rất khác biệt không?”
“Lần này hung thủ bắt đầu phanh thây, hơn nữa mặc dù mổ bụng nhưng cũng không đâm chém lung tung phá hư ổ bụng như lần trước.” Hứa Quân Hào vừa cùng trợ lý khiêng túi xác, vừa trả lời Gia Di:
“Chỉ một dao cắt ra, sau đó lấy trái tim và lá gan, những bộ phận khác vẫn giữ lại nguyên vẹn, đại khái như… chẳng phải rất nhiều tờ báo đều nói hung thủ là con người chính nghĩa, đang dùng thủ đoạn của mình để trừng phạt kẻ ác ẩn náu trong đám đông hay sao? Vậy thì có thể nói thế này, những lần trước hung thủ đều dùng hình phạt lăng trì bụng thi thể, còn người này thì không, chỉ mổ bụng thôi.”
“Tuy nhiên khác với mổ bụng ngang như võ sĩ Nhật Bản, tên này cắt dọc.”
“Phương thức giết người lần này quả thực thay đổi rất lớn, tuy nhiên tôi cảm thấy hung thủ vẫn đang… tựa như cô từng nói…”
Hứa Quân Hào đặt thi thể lên xe cảnh sát, quay đầu nói:
“Thăm dò.”
Gia Di cau mày không trả lời. Cô đã hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Hứa Quân Hào liếc nhìn cô một cái, khẽ mím môi, không quấy rầy cô mà lên xe ra hiệu cho mọi người, sau đó chở thi thể về sở cảnh sát.