Chương 1248: Phong thủy tướng thuật 2
Gia Di vẫn đang suy nghĩ lời nói của Hứa Quân Hào, trừng phạt…
Khổ hình…
Lăng trì…
Lúc này, Lưu Gia Minh đi lấy lời khai của người phát hiện thi thể bước vào khu vực cảnh báo, đi đến bên cạnh Gia Di, lên tiếng báo cáo:
“Lúc phát hiện thi thể, trên người thi thể bị vùi lấp bằng rác rưởi và lá rơi, trông rất bẩn thỉu. Hình như cũng vì điều này mà rất nhiều người không dừng chân nghỉ ngơi trên chiếc ghế dài đặt thi thể này.”
“Ông bác đi ngang qua muốn xác định xem đống rác che phủ thi thể có chai lọ gì đó hay không nên mới đến gần đẩy ra, ai ngờ lại để lộ thi thể bên dưới.”
Gia Di gật đầu, bỗng hỏi Lưu Gia Minh:
“Khổ hình bao gồm những gì?”
“Thời cổ đại hả?” Bất thình lình bị hỏi câu này, Lưu Gia Minh hơi khó hiểu.
“Mấy kiểu tương tự như lăng trì xử tử.” Gia Di nói.
“À, lột da nè, chém eo nè, hầm người nè, chôn sống nè… À, còn có ngũ mã phanh thây, ngũ xa phanh thây gì đó.” Lưu Gia Minh gãi đầu, cậu ta cũng chỉ nhớ chừng đó thôi.
Cậu ta từng xem mấy bộ phim về đề tài này, nhưng nội dung hình phạt trong phim hẳn không phải là đáp án của câu hỏi mà Thập Nhất đưa ra…
“Ngũ mã phanh thây… Ngũ mã phanh thây…” Con mắt Gia Di xoay chuyển, nghĩ đến thi thể đặt trên ghế và cảnh tượng hung thủ phanh thây trong dòng chảy hình ảnh.
Diêu Thanh Điền đến đây với mục đích chặt bỏ hai tay, hai chân và đầu của nạn nhân, chẳng phải rất giống với hình phạt ngũ mã phanh thây thời cổ đại hay sao?
Ít nhất cuối cùng thi thể bị xé ra thành sáu mảnh, rất giống với hình phạt đó.
Vậy thì có phải là…
Đúng lúc này, đội cảnh khuyển đã đến, vô số cảnh sát dẫn cảnh khuyển xuống xe. Sau khi giao tiếp đơn giản với Phương Trấn Nhạc, họ bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài tìm kiếm phần xác còn lại.
Phần thân của thi thể bị phát hiện ở đây, những bộ phận khác rất có khả năng cũng ở trong công viên. Những nơi như thùng rác, nhà vệ sinh, bụi cỏ… đều là khu vực tìm kiếm trọng điểm.
Khi cảnh khuyển tản ra, cánh truyền thông bao vây chung quanh nhao nhao biến dáng vẻ nghiêm nghị xông về phía trước của chúng thành những bức ảnh trạng thái tĩnh, bầu không khí căng thẳng dường như cũng bị dừng lại trong bức ảnh.
“Vụ án này khó bề phân biệt, bây giờ ngay cả thi thể cũng khó có thể xác nhận.”
“Gặp phải xương cứng rồi, nói không chừng sẽ trở thành vụ án không có lời giải.”
“Đây là vụ án của nữ thần thám Tây Cửu Long đúng không? Nó sẽ trở thành trận chiến thất bại của cô ấy sao? Hình như hoàn toàn bị hung thủ đùa bỡn trong lòng bàn tay ấy nhỉ?”
“Lần này không chừng chỉ số thông minh của hung thủ rất cao, hơn nữa chuyên giết người có tội. Nói không chừng nạn nhân này cũng là một kẻ đáng chết ấy chứ.”
“Đừng nói kiểu đó, trên đời này ai mà chẳng mắc sai lầm? Hiện tại hắn ta vẫn giết kẻ có tội, một khoảng thời gian sau không chừng sẽ giết người tội không đáng chết ấy chứ.”
“Đúng thế, người vô gia cư kia chỉ ném đá hù dọa người khác thôi, anh ta có biết gì đâu, đáng thương quá.”
“Nếu cảnh sát vẫn không thể bắt giữ hung thủ thì nói không chừng ấy, ngay cả anh khạc đàm lung tung ngoài đường cũng sẽ giết anh luôn nhé.”
“Anh đừng dọa tôi!”
Cánh truyền thông vừa chụp ảnh ghi chép, vừa thảo luận với nhau, càng nói càng cảm thấy bất an.
Nhiếp Uy Ngôn buông máy ảnh xuống, điều chỉnh cân bằng trắng cho máy, nhìn dấu hiệu trên nút máy ảnh, vẻ mặt rất nặng nề.
Nữ trợ lý đi theo bên cạnh anh ta thỉnh thoảng làm ghi chép không nhịn được nói: “Anh Ngôn, bây giờ mọi người đều tin tưởng tổ trưởng Dịch là nữ thần thám, lỡ như lần này lật xe thì chẳng phải sẽ mất hết thể diện hay sao? Chẳng những không làm được nữ thần thám mà những lời tâng bốc hồi trước cũng sẽ trở nên rất nực cười.”
“Cô ấy sẽ không quan tâm đâu.” Nhiếp Uy Ngôn lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn Dịch Gia Di đang đứng trong khu cảnh báo gọi người không biết nói cái gì.
“Sao lại không quan tâm cho được? Chắc chắn người khác sẽ bắt nạt cô ấy, con người đều sẽ nâng cao giẫm thấp mà, lòng người dễ thay đổi.” Nữ trợ lý nghiêng đầu, muốn làm một phóng viên giỏi thì phải biết cách đào sâu vào nội tâm và câu chuyện của nhân vật mục tiêu. Cô ta nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di, cứ như muốn nhìn thấu cô ấy, thế là lại nói:
“Anh Ngôn, anh nói xem madam Dịch có bị kỳ thị trong môi trường làm việc, cảm thấy bị ức hiếp không? Dù sao thì cô ấy trẻ tuổi cỡ này, chắc chắn người chung quanh sẽ không phục cô ấy đâu nhỉ?”