Chương 1250: Phong thủy tướng thuật 4
Không phải cảnh khuyển tìm thấy bộ phận thân thể của người chết sao?
Công viên rộng lớn chừng này, sao cảnh khuyển có thể kịp thời tìm đến mấy khu vực này?
Mỗi người đều không hiểu ra sao, cũng mờ mịt nhìn chung quanh như những phóng viên khác.
Khi Hứa Quân Hào quay về nơi này, Quách Vĩnh Diệu của bộ phận quan hệ công chúng cũng dẫn theo hai cấp dưới chạy đến hiện trường.
Vừa xuống xe, sir Quách đã phát hiện mình thất sách. Anh ta tính cả hai cấp dưới, tổng cộng có ba người, nhưng lại có 5 hiện trường phát hiện thi thể…
Cánh truyền thông bị phân tán thành 5 phần, phân bố ở các nơi “gây phiền phức”, ba người bọn họ hoàn toàn không đủ, đành phải bôn ba qua lại, không sợ vất vả.
Sir Quách vừa đến hiện trường phát hiện thi thể, còn chưa vượt qua dây cảnh báo chạm trán với Dịch Gia Di Phương Trấn Nhạc thì đã bị cánh phóng viên vây quanh.
Mọi người bảy mồm tám miệng thi nhau hỏi:
“Xin hỏi, nữ thần thám Tây Cửu Long có phải dựa vào phong thủy tướng thuật để dò tìm địa điểm cụ thể nơi thi thể nạn nhân bị vứt không?”
“Có phải phong thủy chi đạo có thể bói được địa điểm thi thể của nạn nhân bị vứt, vậy thì cũng có thể bói được vị trí của hung thủ không?”
“Sir Quách, tổ trưởng Dịch Gia Di có phải là đệ tử thân truyền của vị đại sư nào đó không?”
“Xin hỏi, ngoại trừ phá án bằng phương pháp khoa học, có phải cảnh sát đã thật sự dùng phương pháp Huyền học không?”
“?” Quách Vĩnh Diệu đầy mặt mờ mịt.
???
Cái quái gì vậy?
Mấy câu hỏi của đám phóng viên này, sao nghe kỳ lạ quá vậy?
Có phải anh ta nghe thấy ảo giác không? Hoặc là hệ thần kinh phân biệt ngôn ngữ của bộ não xảy ra vấn đề?
Vì sao anh ta không thể hiểu được câu hỏi của cánh phóng viên này?
…
Khi Hứa Quân Hào mang theo các bộ phận thân thể trở về sở cảnh sát, cảnh ti Hoàng lập tức nhận được báo cáo.
Nói rằng thi thể mới chỉ có lồng ngực, không có đặc điểm nào khác, rất khó để xác nhận thân phận thi thể, không có vân tay, không có mặt mũi, không có thông tin gãy xương, không có hàm răng…
Mỗi khi Hương Giang xảy ra hung án, ông ta lại cảm thấy khó thở.
Dùng công cụ chuyên dụng gạt phẳng nhang trong bát, lại châm đầu nhang, mùi thơm dần dần bay lên, men theo khe rãnh của hòn đá khiến bồn cảnh trở nên sương khói lượn lờ, cứ như một bức tranh phong cảnh đẹp nhất.
Ông ta thưởng thức trong chốc lát, ngửi mùi nhang trong chốc lát mới cảm thấy yên tâm.
Lúc vụ án mới xảy ra, ông ta đã gọi điện thoại gây áp lực cho Phương Trấn Nhạc.
Bây giờ vụ án không ngừng bành trướng thành án mạng liên hoàn, thủ pháp phạm tội của hung thủ cũng dần dần thăng cấp, ngược lại ông ta không thể gây áp lực cho bọn trẻ.
Ông ta phải nâng cao sĩ khí của họ một chút. Mấy vụ án kiểu này cứ giao cho tổ B, áp lực lớn nhất cũng đè lên người những thanh niên trẻ tuổi kia, cho dù trái tim của họ khỏe mạnh cỡ nào thì bờ vai cũng sẽ có lúc mỏi mệt chua xót.
Mặc dù ông ta rất lo âu vì chuyện này, nhưng các thám tử đứng ở tuyến đầu sẽ chỉ cảm thấy áp lực gấp bội.
Nhưng ông ta đích thân ra mặt, e rằng bọn trẻ sẽ cho rằng sự xuất hiện của bản thân ông ta chính là biểu tượng của áp lực.
Không phù hợp.
Thế nên ông ta đành phải gọi điện thoại cho cấp dưới cảnh ti Lưu: “Hiện tại vụ án càng ngày càng khó bề phân biệt, nhóm Phương Trấn Nhạc đã điều tra lâu như vậy, từ chó mèo đến người vô gia cư, lại từ người vô gia cư, đến Miêu Lợi Quần, mãi không thể phán án.”
“Bây giờ trực tiếp khó có thể xác định thân phận của nạn nhân, nghi phạm mà lúc trước vẫn theo dõi giờ cũng được sáng tỏ hiềm nghi.”
“Vụ án càng ngày càng lớn, họ lại bị đánh về nguyên hình, phải bắt đầu lại từ con số 0.”
“Chắc chắn lúc này cảm xúc của mọi người đều rất tệ, ngày mai cánh truyền thông cũng sẽ không nói được câu gì hay ho. Dưới nhiều tầng đả kích, tôi sợ sĩ khí của họ sẽ suy sụp.”
“Cậu đến văn phòng của họ ngồi nửa ngày, cổ vũ họ một chút, buổi tối lại mời họ ăn một bữa ngon. Vụ án kiểu này không cần thiết phải vội vã nhất thời, cứ kéo dài chiến tuyến để họ kiên nhẫn phá án là được.”
Mặc dù là vụ án giết người liên hoàn, nhưng càng làm nhanh thì càng dễ mắc sai lầm, còn không bằng khuyên nhủ bọn nhỏ đừng sốt ruột.
Cho dù ngay cả chính Hoàng Trung Thành cũng rất sốt ruột, nhưng vẫn phải nhẫn nại.
“Yes, sir.” Cảnh ti Lưu gật đầu.
“Đi thôi đi thôi.” Hoàng Trung Thành xua tay. Sau khi cảnh ti Lưu rời khỏi văn phòng, ông ta nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế dựa, bắt đầu vừa ngửi nhang vừa suy nghĩ.