Chương 1251: Ý thức về quy tắc, tư duy logic 1
Chi bằng điều động tay săn tin tức của sở cảnh sát phối hợp với tổ B truy tìm manh mối. Chung quy việc tìm kiếm manh mối thì bộ phận tình báo hình sự vẫn chuyên nghiệp hơn.
Bên phía bộ phận giám định, bộ phận sinh hóa học giám định đã kêu thiếu người từ rất lâu, sở hóa nghiệm Hương Giang cũng có thể nâng cấp một lần. Từ đám thanh niên lần lượt sang nước Anh đào tạo sâu, sau khi trở về đều chê kỹ thuật của sở cảnh sát Hương Giang lạc hậu.
Dụng cụ xét nghiệm DNA và nhân tài, kỹ thuật trong lĩnh vực này cũng nên bắt đầu hoàn thiện. Khi gặp phải vụ án phức tạp cần làm nhiều loại xét nghiệm DNA mà phải gửi hàng mẫu ra nước ngoài qua bưu điện thì vừa tốn thời gian vừa kém hiệu quả.
Những đoàn đội khác của tổ trọng án cả ngày kêu gào không đủ người, nói muốn điều động mấy nữ cảnh sát cẩn thận có năng lực, nhiệt tình đam mê công việc này, còn có thể trợ giúp ngưng tụ sức đoàn kết đội ngũ như Dịch Gia Di.
Bây giờ làm gì có nhiều nữ cảnh sát như thế. Công việc này vừa mệt vừa tốn sức, tiền lương mặc dù không thấp, nhưng sẽ làm hại các cô gái vừa không có thời gian yêu đương cũng không có thời gian chăm lo cho gia đình, hơn nữa còn có tính nguy hiểm rất cao, chỉ riêng bước đăng ký vào trường cảnh sát đã khiến rất nhiều cô gái trẻ lắc đầu nguầy nguậy.
Có lẽ nên tăng thêm phúc lợi đãi ngộ cho các nữ cảnh sát, chỉnh đốn toàn diện nhằm vào trường cảnh sát và đội cảnh sát, khiến các chính sách, quy tắc vân vân… phù hợp với nữ cảnh sát hơn, cung cấp môi trường làm việc tốt hơn để các cô ấy có thể hợp tác với các nam cảnh sát…
Mấy năm trước trong trường cảnh sát, nữ học viên ăn cơm cũng phải ngồi khác bàn với các nam học viên, rất nhiều người vẫn giữ nguyên tư tưởng nam nữ thụ thụ bất thân.
Nhất là chương trình huấn luyện trong trường cảnh sát, bởi vì sợ các nữ học viên sẽ bỏ học vì quá khổ mà vẫn có đãi ngộ đặc biệt dành cho các nữ sinh, ví dụ như lúc mặt trời chói chang hay mưa to giàn giụa thì không cần chạy bộ, sau cơm trưa có một giờ ngủ trưa. Đến bây giờ nữ cảnh sát mới nhậm chức đều không cần huấn luyện bắn súng và đeo súng thay ca trực, nữ cảnh sát thật sự có thể đảm nhiệm công việc của tổ trọng án thật sự không nhiều.
Mấy vấn đề này đều cần dự toán, muốn làm cải cách cũng không ít, không biết nộp đề án lên cấp trên phải chờ bao lâu.
Hoàng Trung Thành thở dài, gãi đầu rồi bắt đầu nghiêm túc quy hoạch công cuộc phát triển sở cảnh sát.
…
…
Các thám tử đang bận rộn tại hiện trường vứt xác còn chưa biết lịch trình tâm lý phức tạp và nỗi lo âu vì không kịp thời nhận được tin tức mới của sir Hoàng.
Họ vừa kéo băng cảnh báo, vừa giữ gìn trật tự, không cho người dân xem náo nhiệt và cánh truyền thông nóng lòng muốn chạy vào khu cảnh báo chụp ảnh làm ảnh hưởng tới công việc của cảnh sát.
Trước khi tìm được bộ phận thi thể, trợ lý vừa mới hỏi Nhiếp Uy Ngôn “Dịch Gia Di có từng bị bắt nạt không” đã hoàn toàn quên mất nghi vấn của mình. Cô ta cầm sổ tay, đuổi theo Nhiếp Uy Ngôn hối hả ngược xuôi, không ngừng ghi chép.
Trên đường từ hiện trường vứt chân trái của nạn nhân chạy đến một hiện trường khác, Nhiếp Uy Ngôn thấy Dịch Gia Di đi đằng trước.
Anh ta bỗng nhớ tới câu hỏi lúc trước của trợ lý, quay đầu nhìn về phía trợ lý cũng đang nhìn theo bóng lưng của Dịch Gia Di, bỗng trả lời câu hỏi lúc trước của đối phương:
“Tổ trưởng Dịch có lẽ từng bị soi mói, bị nghi ngờ, nhưng cảm giác bị ức hiếp? Cuối cùng còn không biết ai bị ức hiếp đâu.”
Trợ lý quay sang nhìn Nhiếp Uy Ngôn, nhớ lại dáng vẻ chỉ điểm giang sơn lúc nãy của Dịch Gia Di, bỗng nở nụ cười sáng tỏ.
…
Dịch Gia Di dẫn dắt các thám tử đi đến nơi phát hiện phần thi thể của nạn nhân. Trên đường đi, Lâm Vượng Cửu rốt cuộc không nhịn được.
Lòng hiếu kỳ của mọi người đã bành trướng đến mức sắp bùng nổ từ mười mấy phút trước, nhưng vẫn còn việc phải làm nên không có thời gian hỏi.
Bây giờ tranh thủ lúc đang chạy trên đường, dù sao miệng cũng nhàn rỗi, ông ta bèn nhanh chân chạy đến bên cạnh Dịch Gia Di, hỏi cô:
“Chị Thập Nhất, rốt cuộc cô phát hiện chỗ vứt xác của hung thủ bằng cách nào? Sao cô có thể biết chính xác thi thể ở nơi nào?”