Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 126 - Chương 126 - Tôn Tân Có Hành Động Nào Khả Nghi Không

Chương 126 - Tôn Tân có hành động nào khả nghi không
Chương 126 - Tôn Tân có hành động nào khả nghi không

Chương 126: Tôn Tân có hành động nào khả nghi không

Tôn Tân chỉ nâng mắt nhìn bà lão áo da báo rồi lại cúi đầu tiếp tục đi đường, cuộc đời đã phải đối mặt với rất nhiều khó khăn rồi, bị bà chủ nhà giục trả tiền thuê đại khái là một chuyện nhỏ nhặt nhất trong số những phiền não của cậu ta.

Lưu Gia Minh đi cuối cùng, không cần anh Nhạc dặn dò cũng chủ động nán lại nói chuyện với bà chủ nhà: “Bà, bà sống ở gần đây sao?”

“Tôn Tân có hành động nào khả nghi không? Đã từng thấy cậu ta cùng ra cùng vào với nữ giới lạ mặt nào chưa?”

“Tôn Tân có chỗ ở khác không? Hoặc là chỗ mà cậu ta thường đi? Bạn bè chơi cùng và người thân thì sao?”

Lưu Gia Minh nghiêm túc hỏi han rất lâu nhưng chỉ có được mấy câu hỏi ngược thế này “Cậu ta nào có tiền mà ở chỗ khác? Cậu ta nào có tiền mà kết bạn với nữ giới lạ mặt?”

Ấn tượng mà con người Tôn Tân này để lại cho bà chủ nhà đại khái chỉ có một điểm là nghèo rớt mồng tơi!

Lưu Gia Minh lại đi gõ cửa nhà những hàng xóm khác, hỏi nhà Tôn Tân có truyền ra tiếng động gì kỳ quái như tiếng nữ giới hét chói tai hay thường xuyên băm đồ không?

Láng giềng trên dưới trái phải đều đáp như nhau, mỗi sáng người này đều dậy hấp màn thầu, từ lúc cha mẹ cậu ta qua đời hình như rất ít nghe thấy tiếng băm đồ.

Hàng xóm còn phát huy năng lực trinh thám của mình, kết luận Tôn Thân chắc chắn là nghèo đến mức không mua nổi thịt nên mới rất lâu rồi không băm đồ.

Lưu Gia Minh buồn bực rời đi, lại vòng vài vòng gần chỗ nhà Tôn Tân hỏi đông hỏi tây, tìm người nói chuyện, nhưng thu hoạch rất ít ỏi.

Đợi khi cậu ta về lại văn phòng, đám người Phương Trấn Nhạc đang mỗi người cầm một cốc Frappuccino, ăn bánh tart trứng, đá bào đậu xanh, còn có khoai môn hấp để nguội đã cắt thành từng miếng.

Lưu Gia Minh ngưỡng mộ kêu oai oái, Dịch Gia Di vội vàng an ủi: “Mới đến mới đến thôi, có Frappuccino của anh, cũng có đá bào và bánh tart của anh, còn có khoai môn này nữa, anh cả tôi nói đặc biệt thích hợp bày lên bàn trong ngày linh giới mở cửa mười bốn tháng bảy.”

“Hả, ngày mai là giữa tháng bảy rồi à.” Chú Cửu vừa nhai khoai môn vừa liếc mắt nhìn trộm Dịch Gia Di, nửa nói đùa bảo: “Ngày mai quỷ môn mở, Thập Nhất, vụ án này sắp phá được rồi đi?”

Dịch Gia Di cười ngốc hỏi: “Gì ạ?”

“Được rồi được rồi, tiếp tục nói vụ án đi.” Phương Trấn Nhạc vừa nhét nửa cái bánh tart trứng vào miệng vừa vẫy tay với mọi người, sau khi nuốt xong mới nói: “Tôn Tân nói vôi cấp thực phẩm trong nhà là dùng để làm gì đó…”

“Bánh lương, thạch băng, đồ ăn vặt Xuyên Thục.” Dịch Gia Di vội bổ sung.

“Ừm, bộ phận giám định đang cầm đi xét nghiệm so sánh, hôm nay cứ giữ Tôn Tân ở cục cảnh sát qua đêm trước, sau bốn mươi tám tiếng lại thả người sau, Thập Nhất.” Phương Trấn Nhạc bắt đầu điểm danh.

“Có.” Dịch Gia Di đang định lấy miếng khoai môn thì bị điểm danh, cô vội vàng giơ tay đáp.

Miếng khoai môn mà cô nhìn trúng cũng vì thế rơi vào vuốt chó của Lưu Gia Minh.

“Buổi tối cô kêu cảnh sát trông chừng người, trạng thái tinh thần của Tôn Tân không tốt, bị giam trong cục cảnh sát ngược lại an toàn hơn là ở nhà cậu ta, ngày mai nếu trạng thái của cậu ta vẫn chưa tốt thì mời bác sĩ tới khám.” Phương Trấn Nhạc dặn dò.

“Vâng.” Đôi mắt của Dịch Gia Di dần trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn Phương Trấn Nhạc tràn đầy vẻ sùng bái.

“Tuy bây giờ vẫn chưa phát hiện được nấm mốc ở nhà Tôn Tân nhưng đã phát hiện ra vôi, cũng rất bất lợi cho cậu ta, tiếp theo tạm thời vẫn chưa thể hoàn toàn chứng minh cậu ta trong sạch nên không thể mở họp báo tiếp hoặc là công bố cậu ta vô tội với bên ngoài, bây giờ báo chí lại đang tạo xu thế hướng mũi rìu về phía cậu ta, nhìn cậu ta như vậy thật sự sợ bản thân cậu ta không chịu được muốn tìm tới cái chết trước, vẫn nên trông chừng…” Phương Trấn Nhạc xòe năm ngón tay ra với vẻ phiền lòng, dùng sức xuyên vào mái tóc ngắn, ấn lên da dầu nhưng vẫn không thể áp chế được cơn đau nửa đầu.

“Sir Phương.” Đột nhiên Lâm Vượng Cửu ngắt lời Phương Trấn Nhạc.

“Chú nói đi, chú Cửu.”

“Ngược lại cậu không cần quá phiền não về chuyện này đâu, ở buổi họp báo Dịch Gia Di đã giới thiệu về chàng trai đại lục một tháng trước cha mẹ đều chết trong tai nạn giao thông, bản thân không nơi nương tựa sống ở Hồng Kông, vẫn luôn cố gắng tự lực cánh sinh, chế biến thức ăn buôn bán, nếm trải mùi vị dựa vào hai tay và cố gắng sống yên ở Hương Giang, còn nói món ăn mà cậu ta làm ra rất đa dạng lại ngon, mấu chốt là…” Lâm Vượng Cửu nói được một nửa đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Dịch Gia Di.

Bình Luận (0)
Comment