Chương 125: Rõ
Anh xoa mi tâm, cố gắng áp chế cơn mệt mỏi: “Gary dựa theo thông tin hiện có của năm nữ giới đi điều tra chung về người mất tích, sau đó lại cân nhắc xem chúng ta nên gọi điện thoại hỏi ý thân nhân của những người mất tích hay là đăng lên báo để tìm người.”
Với tình huống hiện giờ, thậm chí không có cách nào mời gia đình người bị hại tới cục cảnh sát nhận thi thể.
“Rõ, anh Nhạc.”
“Bộ phận giám định đã mua các mẫu đá vôi dùng trong thuốc, thực phẩm và công nghiệp về làm xét nghiệm so sánh, nhưng cần phải đợi đến ngày mai hoặc ngày kia.
Xét thấy thời gian khẩn cấp, Tam Phúc, cậu cũng đi kiểm tra xem gần đây có công xưởng sản xuất đá vôi nào không.
Còn nữa, đá vôi được sử dụng ở công trình sẽ lộ ra và rơi ra.
Lại đi đến các tiệm thuốc hỏi xem ở đâu bán thuốc có thành phần đá vôi, đại khái người nào sẽ mua.”
Khi Phương Trấn Nhạc ra chỉ thị đã thấy sứt đầu mẻ trán rồi, phạm vi điều tra manh mối hiện có quá lớn.
“Rõ.” Tam Phúc đứng dậy, nhìn tiết trời bên ngoài, vơ lấy chai nước mát rồi mới đi ra ngoài.
“Gia Minh đi xin lệnh xét nhà đi, chúng ta tới nhà Tôn Tân xem sao, cũng dẫn Tôn Tân về lấy mẫu răng.”
“Rõ, anh Nhạc.”
Sau một giờ, Phương Trấn Nhạc dẫn Lâm Vượng Cửu, Dịch Gia Di, Lưu Gia Minh cùng Trần Quang Diệu và hai kỹ thuật viên bên bộ phận giám định, mọi người cùng nhau xuất phát đến nhà Tôn Tân.
Thời tiết nóng chảy mỡ, trên đường có rất ít người đi đường, nhưng khi đến phố Thâm Thủy Phụ lại nhìn thấy một vài người nhặt ve chai dưới mái hiên râm mát của các ngôi nhà.
Dịch Gia Di lập tức dán lên cửa sổ nhìn, quan sát thật cẩn thận những người đang cúi người nhặt ve chai đó, nhưng điều đáng tiếc là không nhìn thấy bóng dáng của hung thủ đâu, chỉ là một người già hoặc nam hoặc nữ hoặc tóc bạc hoặc đầu hói mà thôi.
Cho dù trong những người này có người nhà của hung thủ thì Dịch Gia Di cũng không có kiên nhẫn để có thể phân biệt ra được ai có quan hệ huyết thống với hung thủ.
Khi một đám người tới dưới tòa nhà của Tôn Tân, trước nhìn thấy nhóm người già ngồi trong bóng râm hiên nhà phe phẩy cái quạt ngồi nói chuyện, chỉ trỏ về cửa sổ nhà cậu ta.
Rèm cửa sổ căn phòng kéo kín, trong lòng Dịch Gia Di lạnh toát, thật sự sợ xông vào sẽ nhìn thấy người đã treo cổ.
Cũng may sau khi gõ cửa, Tôn Tân vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là trạng thái tinh thần không tốt, cơ thể lảo đảo, môi cũng càng nhợt nhạt hơn, đại khái đã rất lâu rồi chưa ăn cơm.
Xe hàng nhỏ đựng màn thầu đặt nghiêng vẹo ở cửa, bên trong nhét đầy ắp toàn là bánh bột nhào.
Phương Trấn Nhạc chỉ liếc mắt nhìn cũng biết buổi sáng chắc chắn cậu ta vẫn ra ngoài bán hàng như thường, nhưng sau khi đọc báo đã rất sợ hãi, lại ủ rũ về nhà.
Hoặc là dứt khoát bị người chửi mắng mà về.
Khi người ở bộ phận giám định kiểm tra nhà cậu ta, Tôn Thân chỉ rũ tay đứng ở cửa.
Dịch Gia Di đi quanh căn nhà một vòng, chỉ biết trong này thật sự không phải nhà của hung thủ, tuy rằng cũng vừa nát vừa chật nhưng đã được dọn dẹp rất gọn gàng, cho thấy người sống ở đây có một cuộc sống nghiêm túc và tốt lành.
Khi Trần Quang Diệu kiểm tra căn nhà đã cầm một cái chai lên, mở ra nhìn thì nhíu chặt mày, liếc mắt ra hiệu với kỹ thuật viên bên cạnh, đối phương lập tức dùng túi đựng vật chứng để đựng nó lại.
Nếu không đoán nhầm thì trong cái chai này đựng vôi cấp thực phẩm…
Nhưng tìm một vòng khắp căn phòng, cho dù là trong nhà vệ sinh ẩm thấp nhất cũng không phát hiện ra nấm mốc.
Phương Trấn Nhạc nói vài câu với Tôn Tân rồi dẫn người rời đi.
Suốt toàn bộ quá trình Tôn Tân đều cúi đầu đứng yên, nói phải về cục cảnh sát cậu ta cũng không có phản ứng, nhấc chân là đi, thậm chí còn quên mang chìa khóa, vẫn là Dịch Gia Di nhắc nhở mới đi lấy chìa.
Chìa khóa chỉ có một cái, chính là chìa khóa cửa căn nhà này.
Phương Trấn Nhạc thấy Tôn Tân cất chìa khóa vào trong túi, hoặc là cậu ta chỉ có một chỗ ở này chứ không có cứ điểm khác như tầng hầm, hoặc là Tôn Tân đã giấu chìa khóa cứ điểm khác đi, cậu ta đã giết người ở cứ điểm bí mật đó.
Sau khi một đám người lần lượt ra khỏi phòng vừa vặn gặp được một bà lão mặc áo da báo ở phía đối diện, đối phương liếc mắt nhìn Tôn Tân, lập tức mở miệng hỏi: “Tháng sau cậu còn ở nữa không? Có giao tiền thuê nhà không? Chỗ tôi toàn phải giao tiền thuê trước, nếu cậu không giao được thì cuối tháng phải chuyển đi đấy.”