Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 124 - Chương 124 - Bằng Chứng Vô Hiệu

Chương 124 - Bằng chứng vô hiệu
Chương 124 - Bằng chứng vô hiệu

Chương 124: Bằng chứng vô hiệu

Ánh trời chiều trong dòng chảy hình ảnh không chiếu thẳng vào mà là hơi hắt sáng, chứng tỏ căn phòng không phải ở hướng tây, nếu không có các phân tích phụ trợ như độ sáng tối và màu sắc của ánh trời chiều chiếu thẳng thì rất khó phán đoán được tầng chính xác của căn nhà.

Trong phòng vô cùng bừa bộn, trong bối cảnh có các hộp giấy to dựng lung tung bên tường, chắc là sắp xếp ở đó để bán lấy tiền, hung thủ hoặc người nhà anh ta có nghề bán phế phẩm.

Tóc của hung thủ rối và bẩn, làm công việc không cần giữ hình tượng chỉnh tề gọn gàng, còn có thể không có việc làm.

Nhìn tỉ lệ cơ thể và phân tích so sánh với người chết thì chiều cao của hung thủ chắc hẳn khoảng một mét bảy…

Nhưng chiều cao của chàng trai đại lục Tôn Tân cũng hơn một mét bảy, thông tin này không thể chứng minh được sự trong sạch của Tôn Tân, hơn nữa cũng không thể lấy ra để nói.

Bằng chứng vô hiệu.

Cô gãi đầu, lại nhìn bảng trắng, phiền nào nghĩ ngợi: Rốt cuộc hung thủ là ai?

Dưới tình huống đám người sir Phương chưa tìm được hung thủ, không mời hung thủ đến lấy lời khai thì cô khó mà tìm được người này.

Đột nhiên ngoài cửa có tiếng người, Lưu Gia Minh dẫn đầu đi vào, nhìn thấy bộ dáng ngồi trên bàn khoanh chân của Dịch Gia Di mới cười bảo: “Thập Nhất, sao cô giống đang tu tiên thế?”

Dịch Gia Di vội vàng nhảy xuống khỏi bàn, lại quay đầu lau bàn cẩn thận.

Phương Trấn Nhạc đi vào văn phòng cuối cùng, ngón tay cong lại gõ lên bảng trắng, mọi người lập tức hiểu ý, kéo ghế ra khỏi bàn ngồi bên cạnh bảng trắng, đồng loạt nhìn anh.

Phương Trấn Nhạc chỉnh sửa lại một xấp văn kiện trong tay, trên trán đỏ lên vì phơi nắng, sau đó giới thiệu thu hoạch ngày hôm nay cho Lâm Vượng Cửu và Dịch Gia Di: “Phát hiện ra khối thi thể mới, hai cánh tay phải, một khối sườn phải…”

Lâm Vượng Cửu ngồi dựa lên bàn, khen ngợi: “Thu hoạch khá phong phú, mọi người vất vả rồi.”

Phương Trấn Nhạc vỗ lên bả vai chú Cửu, cúi đầu nhìn báo cáo của bộ phận pháp y và bộ phận giám định: “Cẳng chân phải, gáy phải và ba đốt sống cổ… là của nữ giới số một, lượng mỡ cơ thể khá cao, hơi mập, chiều cao khoảng bốn thước năm (một mét năm) đến bốn thước tám (một mét sáu), cẳng chân có hội chứng tăng tạo xương lan tỏa nguyên phát, đã từng gãy xương… tuổi tác khoảng từ mười tám đến ba mươi.”

“Tay phải gãy một ngón, đầu gối trái, tai trái, cổ tay trái… là nữ giới số hai, rất gầy, chiều cao khoảng bốn thước tám trở lên, không tìm được dấu vân tay tương ứng trong kho vân tay ở toàn Hồng Kông, chỗ gốc ngón út tay phải có vết sẹo cũ do tàn thuốc để lại, từ tình huống tăng tạo xương ở vết sẹo phán đoán được vết thương tạo thành khi còn nhỏ, người lớn trong nhà có tình trạng hút thuốc, tai trái có một lỗ tai, có vết thương ở răng, suy đoán là do hung thủ tạo thành, bộ phận giám định đã mời chuyên gia giúp làm mô hình răng…”

“Đùi trái, chân phải, xương ức trái, cánh tay phải… là của nữ giới số ba, dáng người cao to, khoảng hơn năm thước mốt…”

“Mức độ phân hủy khá cao…

Thu thập được nấm mốc trên làn da của thi thể, thích tối và thích ẩm, chắc hẳn bị dính trong môi trường bẩn, tối tăm và ẩm thấp.

Trong kẽ móng tay của thi thể không kiểm tra ra được mẩu da khả nghi, nhưng lại kiểm tra ra được vôi trong móng tay hai ngón tay phải.

Vết dây nửa mặt được tìm thấy trên cánh tay của mấy thi thể, nguyên nhân là do bị trói ở phía sau, vết thương có tình trạng đóng vảy nhiều lần, hẳn là lúc hung thủ đang ngủ, nạn nhân mới có thể thả lỏng. Các vết trầy xước và các vết đỏ dần hồi phục, khi hung thủ tỉnh dậy đã tiếp tục thực hiện hành vi bạo lực, nạn nhân vùng vẫy quyết liệt lại để lại vết thương trên cổ tay…

Nữ giới số một có thể xác định nguyên nhân tử vong là do ngạt thở, trên khối thi thể cổ phải có vết thương đã lành, nhưng do phân hủy và ô nhiễm môi trường nên không thể thu thập được dấu vân tay của hung thủ. Nhưng pháp y có thể xác nhận hung thủ không đặc biệt cao cũng không đặc biệt thấp, không mập không gầy…”

Trong văn phòng vang lên tiếng thở dài, manh mối hỗn loạn và vụn vặt, giống như một người đang kể tin đồn đãi, giống như kể rồi lại giống như chưa kể hết.

Phương Trấn Nhạc mang theo phân tích và suy đoán của mình đọc xong báo cáo cũng thở dài im lặng một lúc.

Bình Luận (0)
Comment