Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 123 - Chương 123 - Tôi Hiểu, Chú Cửu

Chương 123 - Tôi hiểu, chú Cửu
Chương 123 - Tôi hiểu, chú Cửu

Chương 123: Tôi hiểu, chú Cửu

“Lúc đó, cảnh ti đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng nên không có cơ hội thăng chức trong nhiều năm, đồng đội vì vấn đề cơ thể nên không thể ở tiền tuyến được nữa mà tới Quy Sung làm đầu bếp, tôi bị giáng chức, từ cảnh sát chìm bị điều về mặc quân trang, dạo phố suốt sáu năm.”

Lâm Vượng Cửu vuốt nhẹ mặt mình, cuối cùng quay đầu nhìn về phía Dịch Gia Di: “Manh mối mà Tế Minh cho tôi là giả, khi ấy là một cái bẫy, là tổ chức bang phái bị ép đến suốt ruột đã chơi phía cảnh sát một vố.”

“Vậy sau đó Tế Minh thế nào?” Dịch Gia Di nhíu chặt mày, trong mắt hiện ra vẻ mờ mịt.

“Mất tích, mẹ cậu ta bệnh chết trong căn nhà rách nát, người của chúng tôi chạy qua, vừa kéo cửa ra đã toàn là ruồi bọ và mùi thối.”

Lâm Vượng Cửu cười khổ, xoa dịu tâm trạng một lúc mới thản nhiên nói với Dịch Gia Di: “Gia Di, cô mới làm nghề này vẫn còn sạch sẽ như trang giấy trắng, có lòng đồng cảm và cảm giác sứ mệnh phong phú, là một đứa trẻ tốt.

Nhưng người sống trên đời này quá phức tạp, bọn họ chưa chắc đã có thể đáp lại phần thiện ý này của cô, Tế Minh có lễ đã chết, có lẽ đã bị uy hiếp, có lẽ vì cái chết của mẹ mà hận tất cả mọi người, nhưng tóm lại…

Trước khi bảo vệ thị dân, cô phải bảo vệ bản thân mình trước tiên đã.

Làm cảnh sát đặc biệt là ở CID, cô phải luôn nhớ kỹ lý trí, khách quan và công bằng.

Thậm chí có thể là lạnh lùng.”

Dịch Gia Di nhìn chú Cửu, dường như nhìn thấy vẻ cầu cứu trong mắt ông ta, dường như nhìn thấy nếp nhăn trên mặt ông ta đang khát cầu được ôm, được an ủi và tha thứ.

Cô dùng sức gật đầu: “Tôi hiểu, chú Cửu.”

Đây là lần chú Cửu nói nhiều nhất với cô kể từ khi cô vào tổ trọng án.

Cũng là chú Cửu vẫn luôn thích oán trách, nhìn thấy gì cũng chướng mắt hiếm khi lại thành thật với nhau.

Ông ta quay đầu nhìn cô, nở nụ cười mà không nói thêm gì nữa.

Chiếc xe quay đầu trở về đường cũ, tiếp tục hành trình vừa rồi.

Dịch Gia Di nhìn chiếc xe lái vô cùng nhanh trên đường cái, người đi đường đi nhanh như bay, đột nhiên cô thu lại tầm nhìn, mở miệng hỏi: “Chú Cửu, người sẽ tin lầm người, nhưng trên đời vẫn có nhiều người đáng tin, giống như chú tin anh Nhạc có thể giúp chúng ta gánh toàn bộ sơ suất vậy.”

Đèn đỏ, Lâm Vượng Cửu chậm rãi phanh xe, quay đầu nhìn cô gái trẻ.

“Chàng trai đại lục thật sự không phải hung thủ, cậu ta vô tội, chú cũng có thể tin tôi.” Bả vai và sống lưng của Dịch Gia Di đều căng lên, đôi mắt đen láy.

Lâm Vượng Cửu khẽ cười một tiếng, cuối cùng lại tìm về bản thân thích oán trách trước kia đó: “Bản sao của Phương Trấn Nhạc, táo bạo như nhau.”

Đây là chính trực thành tinh, quật cường hóa yêu đi.

Người trưởng thành lớn lên dần sẽ mất đi sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, chiếc Sedan nhỏ lái dần về cục cảnh sát.

Dịch Gia Di đi theo Lâm Vượng Cửu đã sớm mất đi tính trẻ con thậm chí còn mất đi niềm tin với con người vòng về tổ trọng án B.

Trong văn phòng trống không, chú Cửu kêu cô nghỉ ngơi, còn mình chạy ra ngoài hút thuốc.

Dịch Gia Di ở trong văn phòng nghĩ đến buổi họp báo hôm nay và chuyện của chú Cửu, rồi lại đi đến trước bảng trắng.

Nhiệt độ cao như thiêu như đốt khiến bên ngoài trông như trắng xóa, không cần ra ngoài khảo sát đã cảm thấy cả người túa mồ hôi, cơ thể phát nhiệt, đôi mắt không mở được rồi.

Cô uống một ngụm nước, có hơi lo lắng cho đám người sir Phương, thời tiết như vậy chẳng phải sẽ cảm nắng hay sao.

Nhưng lúc này mọi người chưa lưu hành dùng di động, muốn liên lạc cho ai cũng phải dùng Bbcall, bọn họ muốn tìm điện thoại để gọi về cũng khó, còn không bằng đừng làm phiền thì hơn.

Cô tìm được quyển giấy bản trên bàn làm việc của mình, ngồi xuống cái bàn cách bảng trắng gần nhất, hai chân khoanh lại, nhìn thẳng vào cùng độ cao với bảng trắng, sau đó vừa thi thoảng nhìn vào các từ trên bảng trắng, vừa nhớ lại những thông tin trong dòng chảy hình ảnh và bắt đầu ghi chép.

Căn phòng mà hung thủ giết người rất tối, nếu không phải là loại tầng hầm có nửa cái cửa sổ lộ trên đất đó thì chính là một căn phòng cực tối.

Bình Luận (0)
Comment