Chương 122: Muốn ăn quá
Đột nhiên chú Cửu nói, nói rồi lại nói cũng không ý thức được mà mỉm cười về bản thân năm đó: “Khi ấy chúng tôi đều sẽ nuôi người chỉ điểm, có đôi khi tôi gặp được một người chỉ điểm quan trọng, có khả năng sẽ phá được vụ án lớn rất nhiều người không thể phá được suốt thời gian dài, bắt được tên đầu sỏ vẫn luôn không lộ dấu vết.
Tôi gặp được một người trẻ tuổi ở thành phố Cửu Long, nhỏ hơn tôi bốn, năm tuổi, lúc nhỏ thành tích của Tế Minh rất tốt, nhà nghèo rớt mồng tơi, nhưng giấy dán trên tường toàn là giấy khen cả.
Con người cậu ta thật sự rất thông minh, ước mơ là tương lai làm luật sư.”
Nghe lời dông dài ôn hòa của chú Cửu, Dịch Gia Di thả lỏng người, cơ thể như chìm vào trong ghế phụ lái, chỉ lặng lẽ nghe chú Cửu kể về quá khứ.
“Nhưng đột nhiên mẹ cậu ta đổ bệnh, cha cậu ta vét sạch toàn bộ số tiền cuối cùng trong nhà để chữa bệnh cho vợ nhưng vẫn không chữa khỏi, mẹ của Tế Minh mắc căn bệnh phải đốt tiền lâu dài, không uống thuốc thì sẽ chết, cha cậu ta không có cách nào đành lòng nhìn vợ chết nên đã một mình chạy ra ngoài treo cổ ở đầu thôn.
Tế Minh chôn cha, bỏ học làm thuê để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, nhưng làm tạp vụ kiếm tiền quá chậm, mẹ cậu ta vẫn phải chết, dần dần, cậu ta bước lên con đường lạc lối, bắt đầu làm tú ông.”
Lâm Vượng Cửu sờ điếu thuốc, ngậm trong miệng, quay đầu liếc mắt nhìn nữ hậu sinh mảnh khảnh ngồi bên cạnh mình, cuối cùng lại kẹp điếu thuốc lên vành tai: “Đội chống mại dâm đã bắt cậu ta mấy lần rồi, nhưng cậu ta đã không còn đường khác để đi.
Sau này OCTB hành động, Tế Minh vừa vặn có mặt ở hiện trường, tôi cũng bắt cậu ta một lần, sau khi nói chuyện cảm thấy bản tính của cậu ta không xấu mới nói chuyện sâu hơn với cậu ta vài lần. Chúng tôi cùng nhau đánh mạt chược, cùng nhau hút Marlboro, cùng nhau uống bia Blue Girl, ăn đậu phụ thối ở Tuyền Xướng Mỹ Thực tại Loan Tử, vỏ ngoài chiên giòn xốp thật thơm, chấm ngập nước sốt, tương cay, tôi toàn chê vẫn chưa đủ thối nhưng thật ra rất ngon, cắn một miếng là vỏ giòn nứt ra, nước sốt chảy trong miệng, ăn trăm lần cũng không thấy chán… sau này, Tế Minh đã thành người chỉ điểm của tôi.”
Dịch Gia Di bị chú Cửu nói mà thấy đói, cô đã nếm qua đậu phụ thối với đủ loại hương vị và các loại màu sắc, nhưng vẫn chưa từng ăn ở Hồng Kông.
Muốn ăn quá.
“Sau một năm rưỡi, chúng tôi có một hoạt động lớn, toàn bộ cảnh sát Hương Giang đều phải tiếp nhận điều động bất cứ lúc nào, tất cả chúng tôi ăn uống ngủ nghỉ đều mặc áo chống đạn, làm như vậy suốt nửa tháng vẫn chưa có tiến triển, các cảnh ti mang áp lực lớn, chúng tôi cũng sắp không chịu được nữa.
Khi ấy chúng tôi đều liên lạc với người chỉ điểm của mình, nghĩ đủ các cách chỉ để có được một vài thông tin hữu dụng.
Khi ấy Tế Minh đã cho tôi một manh mối quan trọng, ở thời điểm đó nó vô cùng quan trọng.
Nhưng một khi dựa theo manh mối này để làm nhiệm vụ vậy cần toàn đội ra quân, thành thì có khả năng sẽ là một bước đột phá lớn, còn nếu không thành, tất cả sẽ rơi vào nguy hiểm.
Tôi đã cố gắng hết sức đảm bảo rằng sẽ không có manh mối sai lầm nào cả, cảnh ti lại lo có thể sẽ xảy ra chuyện, muốn đợi thêm, nhưng tôi không muốn đợi, cơ hội bày ra rõ ràng như thế còn đợi gì nữa? Sau đó dưới sự thúc giục mạnh mẽ của tôi, mọi người đã ra quân ngay trong đêm đó.”
Trái tim của Dịch Gia Di treo lên, nhưng đột nhiên chủ Cửu lại im lặng.
Ông ta dường như rơi vào trong hồi ức không có cách nào thoát ra, rất lâu sau mới tiếp tục, tốc độ nói lại vô thức chậm hơn: “Tôi bị súng bắt gãy hai ngón chân, cẳng chân gãy xương, xương sườn gãy hai cái.
Đồng đội đều bị thương hết, vận may của đồng đội tốt nhất của tôi không tốt cho lắm, khi giơ cánh tay áo chống đạn cũng bị kéo lên cao, viên đạn bắn vào một quả thận của cậu ta, xuất huyết trong, suýt chút nữa thì không cứu được.”
“…” Dịch Gia Di vừa mới thả lỏng người trên ghế chưa được bao lâu thì lại căng cứng tiếp.