Chương 121: Chính trực thành tinh! 4
“Tôi đã nói rồi mà, sao Phương Trấn Nhạc lại chủ động cho thám tử trong tổ mình tham gia họp báo chứ? Cậu ta muốn lợi dụng vẻ ngoài vô tội của cô để làm tê liệt lòng cảnh giác của tôi, thiệt tình… cho dù muốn phá án cũng không thể kéo tôi xuống nước được chứ. Đây là đập bát cơm của tôi, lấy danh dự của giới ảnh sát ra phá án…”
“…” Dịch Gia Di bị mạch suy nghĩ của sir Quách xoay trái xoay phải đến váng hết cả đầu, vừa cảm thán sir Phương không có danh tiếng tốt trong lòng các đồng nghiệp, vừa lắc đầu thanh minh thay anh: “Không phải ý của sir Phương, là bản thân tôi muốn nói như vậy.”
“…” Quách Vĩnh Diệu hơi hé miệng, nhíu mày trừng mắt nhìn Dịch Gia Di, đột nhiên không biết nên nói cô gì nữa: “Phá được án, nếu như…”
“Không có nếu như, sir Quách, tôi sẽ không khiến anh khó xử cũng sẽ không hại anh, vụ án nhất định sẽ được phá, chàng trai đại lục chắc chắn không phải hung thủ.” Đột nhiên Dịch Gia Di lại nở nụ cười, bổ sung: “Chí ít sẽ không phải hung thủ trong vụ án phân thây tại phố Ferry.”
“Cô chắc chắn như vậy sao?” Quách Vĩnh Diệu nhíu mày.
Lâm Vượng Cửu đi nhà vệ sinh xong, vừa dùng giấy lau nước trên tay vừa đáp: “Sir Quách, tổ B đã nắm được bằng chứng hữu lực chứng minh chàng trai đại lục không phải hung thủ, cậu cứ yên tâm đi.”
Nói xong, ông ta lại gật đầu với Dịch Gia Di: “Thập Nhất, đi thôi.”
“Vâng.” Dịch Gia Di lễ phép tạm biệt Quách Vĩnh Diệu: “Tạm biệt sir Quách.”
Hôm nay đại khái là lần duy nhất và cũng là một lần cuối cùng trong đời cô lên tivi, sau này sir Quách chắc chắn sẽ không mời cô cùng tới họp báo nữa đâu.
“…” Quách Vĩnh Diệu nhìn Lâm Vượng Cửu dẫn Dịch Gia Di đi ra ngoài với vẻ cạn lời, anh ta cầm lấy chai nước suối trên bàn vẫn chưa ném đi lên, uống một hơi: “Chỉ mong cô thật sự là phúc tinh tuyệt đối, còn có thể vượng cho tôi một ít.”
…
Trên đường trở về, Dịch Gia Di ngồi trong chiếc xe cũ của chú Cửu, cài xong dây an toàn, cô ngồi ngoan ngoãn, thi thoảng lại lén liếc mắt nhìn chú Cửu.
Hôm nay chú Cửu hiếm khi ít nói, trước đây ông ta luôn có rất nhiều oán trách phải nói ra, cứ như nhìn thấy gì cũng chướng mắt cả.
Gặp phải đèn đỏ sẽ chê giao thông ở Hương Giang không tốt, đụng phải người đi đường không tuân thủ quy tắc cũng chỉ trích mấy người này không biết sống chết, thời tiết quá nóng lại đang tức giận cũng trách mọi người lái xe quá lâu, dùng quá nhiều điều hòa.
Nhưng hôm nay chú Cửu lại không nói gì cả, thậm chí ngay cả có người vượt xe của ông ta, ông ta cũng không kéo cửa sổ xuống chửi đối phương không tuân thủ luật giao thông.
Cô nhạy bén cảm giác được tâm trạng của ông ta không tốt cho lắm, nhưng cũng không dám hỏi.
Ngay lúc cô bắt đầu đoán có phải chú Cửu cũng tức cô ăn nói lung tung ở buổi họp báo hay không thì đột nhiên chú Cửu rẽ phải ở một ngã tư, rồi dừng xe bên lề đường.
“?” Dịch Gia Di mở to mắt nhìn xung quanh, không nhận ra đây là nơi nào, hình như cũng không phải khu vực tìm kiếm của đám người sir Phương.
Lâm Vượng Cửu gác cánh tay phải lên cửa số, tay trái đặt trên vô lăng, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ bên phải, đột nhiên thở ra một hơi dài thườn thượt.
Bầu không khí trở nên hơi kỳ quá, Dịch Gia Di quay đầu nhìn chú Cửu, nghĩ xem có nên mở miệng nói gì đó không.
Cuối cùng Lâm Vượng Cửu cũng quay đầu nhìn về phía Dịch Gia Di, chỉ là khác với cô nghĩ, trong ánh mắt của ông ta không có vẻ trách cứ, ngược lại… có một loại tình cảm kỳ quái.
Giống như thương hại, lại giống như thông cảm.
Ánh mắt của ông ta vô cùng đau khổ, nhìn cô lại giống như xuyên qua cô nhìn một người nào đó trong trí nhớ của ông ta.
“Mười năm trước, tôi làm việc ở OCTB, chống tội phạm, chống ma túy và tội phạm có tổ chức. Một thân tràn trề sức lực không dùng hết, cả ngày đuổi theo đám người giang hồ, rất uy phong.”