Chương 120: Chính trực thành tinh! 3
“Tại sao hung thủ lại ra tay tàn độc như thế? Là báo thù sao? Hay là vì lợi ích?”
“… Kẻ mạnh vung dao về phía kẻ mạnh hơn, kẻ yếu vung dao về phía kẻ yếu hơn, đại khái là vì hung thủ là một người thất bại, là cặn bã xã hội, là một kẻ nhu nhược.”
Dịch Gia Di liên tiếp trả lời tám câu hỏi, Lâm Vượng Cửu đứng bên của hậu đài dần dần nở nụ cười trên gương mặt vẫn luôn lo âu.
Vì sự lưu loát khi trả lời câu hỏi của Tiểu Thập Nhất, vì sự thông minh khéo léo khi trả lời câu hỏi của cô, vì vẻ xinh đẹp và ngầu lòi trông rất nghiêm túc khi đề cập đến vụ án, bình thường thật sự không nhìn ra được nữ hậu sinh mới tới này của bọn họ lại rất có năng lực.
Ông ta khoanh tay, ngôn ngữ cơ thể cho thấy sự thoải mái của ông ta, ánh mắt và vẻ mặt cũng biểu thị vẻ hứng thú của ông ta.
Tiếu tấu của giai đoạn hỏi đáp gần như nhanh hơn dự liệu, mọi người giành nhau giơ tay, đều muốn hỏi cảnh sát Dịch câu hỏi.
Người nào cũng sốt ruột, khi có người hỏi ra câu hỏi ngu xuẩn và ngớ ngẩn mà những người khác cảm thấy không đủ đặc sắc, xung quanh thậm chí còn vang lên tiếng than thở bực bội, vất vả lắm mới được chọn, anh hỏi câu này làm gì? Phi!
Thẳng đến khi có người hỏi ra “cảnh sát Dịch, cô nói mong dư luận đừng dẫn dắt sai người dân, có phải tôi có thể hiểu rằng cô nghiêng về phía chàng trai đại lục không phải hung thủ không? Tôi suy đoán như vậy có chính xác không?” thì hội trường mới yên tĩnh dần.
Camera hướng thẳng vào Dịch Gia Di, mọi người nhìn chằm chằm vào cô cảnh sát trẻ, thấp thỏm đoán mò rốt cuộc cô có trả lời câu hỏi này hay không, liệu có đáp trả chính diện hay không.
Thân là điều tra viên, dưới tình huống không có bất cứ bằng chứng gì không nên đưa ra lời khẳng định với bất cứ nội dung gì.
Đạo lý này Dịch Gia Di hiểu nhưng trong lòng cô còn có một cân đòn khác, mũi kim chỉ về một sự lựa chọn khác.
“Tôi tin anh ta vô tội.”
Không ai ngờ cô sẽ trả lời nhanh như thế, cũng không có người nào ngờ cô sẽ cho mọi người một câu trả lời thẳng thắn như vậy.
Quách Vĩnh Diệu nghe thấy câu này của cô gần như đứng bật dậy khỏi ghế, hai tay anh ta ấn lên mặt bàn, quay đầu nhìn Dịch Gia Di với vẻ khó tin.
Vừa rồi anh ta đã nói gì? Toàn bộ thám tử của Phương Trấn Nhạc đều sẽ trở nên nóng tính, bướng bỉnh và gan to bằng trời? Anh ta đã bỏ sót giờ phải bổ sung thêm một điểm: Quả thật giống y như Phương Trấn Nhạc, là sát tinh của bộ phận quan hệ công chúng, đồ gây rắc rối!
Anh ta cũng không dám để Dịch Gia Di tiếp tục nói thoải mái nữa mà vội vàng kết thúc buổi họp báo vốn dĩ không phải nơi để nói thỏa thích này.
Nhưng tuy kết thúc vội vàng thì đám người bên truyền thông cũng đã có được thông tin mà mình cần.
Nhưng làm nghề này lâu như thế cuối cùng bọn họ cũng gặp được một thám tử thú vị như vậy, nếu sau này phía cảnh sát đều mời Dịch Gia Di làm người phát ngôn vậy truyền thông tin rằng chỉ cần từ một đến hai năm, bọn họ có thể bồi dưỡng ra vài cây bút giỏi viết chuyên mục và viết tiêu đề… chỉ cần Dịch Gia Di cung cấp tài liệu sống, vậy linh cảm và thôi thúc sáng tạo sẽ lên vùn vụt.
Các bên truyền thông rời khỏi hội trường với vẻ hào hứng sung sướng, sự náo nhiệt rút đi, hội trưởng chỉ còn lại các nhân viên công khác.
Khi Quách Vĩnh Diệu chỉ huy người dọn dẹp, cuối cùng cũng liếc mắt nhìn cô cảnh sát trẻ đứng dựa người vào tường, cúi đầu giống như đang đứng chịu phạt với vẻ bất đắc dĩ.
Trong lòng vừa tức vừa không đành lòng, anh ta đi đến vỗ lên vai cô, thấp giọng nói: “Lỡ như chàng trai đại lục đó thật sự là hung thủ vậy uy tín của phía cảnh sát sẽ bị thiệt hại rất nặng nề, phát ngôn như vậy của cô rất không thỏa đáng.”
Đặc biệt nếu chàng trai đại lục là hung thủ, một giám sát bộ phận quan hệ công chúa đã từng mở buổi họp báo này như anh ta sẽ đứng mũi chịu sào.
Dịch Gia Di ngẩng đầu, trên gương mặt lại không hề có vẻ áy náy và tủi thân như Quách Vĩnh Diệu đã nghĩ.
Anh ta chợt nảy ra suy nghĩ, giống như bắt được chân tướng mà nhanh chóng nói: “Có phải đây đều là mưu kế của Phương Trấn Nhạc phải không? Muốn công khai nói chàng trai đại lục không phải hung thủ, đợi cậu ta đọc được báo sẽ điên cuồng cho rằng mình đã thoát khỏi lưới pháp luật, khi buông lỏng cảnh giác, tổ B các cô lại hợp lực tấn công, bắt cậu ta lại?”
Quách Vĩnh Diệu càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, Phương Trấn Nhạc chính là một người không sợ trời không sợ đất, vì phá án mà không từ thủ đoạn.
Anh ta giậm chân với vẻ oán hận, tự thấy mình bị lợi dụng, cực kỳ oán giận Phương Trấn Nhạc.