Chương 119: Chính trực thành tinh! 2
Khi sir Quách phát biểu, suốt toàn bộ quá trình cô đều ưỡn thẳng lưng, cằm hơi hất lên, duy trì dáng vẻ cường thế có hơi kiêu ngạo nhưng lại không đáng ghét.
Sir Quách nói, khoác bộ da cảnh sát vào thì phải có vài phần khí thế cao ngạo, bằng không ai sợ cô, chúng ta không phải đại lão không giận tự uy thì phải cố thể hiện ra được một chút.
Vì thế Dịch Gia Di cố gắng quán triệt lời nói của anh ta, thể hiện ra, giả bộ mình là nữ vương đang cải trang vi hành, là nữ hoàng đế gặp gỡ con dân.
Cuối cùng khi đến lượt cô phát biểu, Dịch Gia Di quả thật có hơi đắn đo không chắc về bộ dáng phát biểu, trong đầu đang phân vân giữa “bản thân mình” và “nữ vương” rồi mới rơi vào trong lựa chọn “bản thân mình.”
Cô thả lỏng bờ vai đã gồng lên quá lâu, không cường thế giống như Quách Vĩnh Diệu mà mở miệng nói như bình thường: “Có thể giúp phá vụ án giết người trên phố Pitt trong hai mươi tư tiếng phần lớn là do tôi may mắn, giống như rất nhiều bạn phóng viên đã nói, đại khái là hôm ấy được đảm nhiệm làm phúc tinh một ngày, ánh sáng của trời chiều khúc xạ lên hung khí, góc độ mà tôi đứng lại vừa vặn nhìn thấy…”
Tuy rằng không cường thế, không uy phong lẫm liệt như vậy, nhưng cô cảnh sát trẻ lại thể hiện ra khí chất giản dị và chân thành thuần túy nhất của mình, lập tức có được hảo cảm của toàn bộ người làm truyền thông có mặt ở đó.
Dịch Gia Di tinh giản suy luận phá án trong báo cáo của sir Phương và madam trước đây, tân trang từ ngữ, nói rất êm tai.
Người bên truyền thông ngồi hàng đầu nghe rất nghiêm túc, tay thi thoảng lại ghi chép một vài chi tiết trọng tâm và điểm thú vị.
Từ đầu đến cuối camera đều nhắm vào mặt Dịch Gia Di, ghi lại lời nói lý trí, thần thái ngây thơ, cũng ghi lại vẻ nghiêm túc, chuyên chú và logic trôi chảy trong câu nói của cô cảnh sát trẻ.
Trong các phóng viên đứng hàng sau không thiếu người thi thoảng lại quay đầu nhỏ giọng chia sẻ với người bên cạnh:
“Thật đặc sắc, phát hiện ra có hai người bị hại trong vụ thảm sát ở King’s Park, quá thú vị, trở về tôi có thể viết một chuyên đề.”
“Rất thông minh, tuổi còn trẻ lại là cảnh sát nữ, nhưng đầu óc lại tốt như thế.”
“Thời đại mới, nữ giới mới mà.”
“Nếu làm đầu đề thì lượng thông tin quá lớn, nhưng muốn cắt giảm nội dung thì tôi thật sự thấy hơi khó. Trong vụ án giết người trên phố Pitt phát hiện ra được hung khí, từ đầu đến cuối tôi cứ thấy nó hơi ảo diệu, giống như có ý chỉ từ trên trời vậy, thật sự rất dễ viết, vụ án trộm con ngồi canh chừng nghe ngóng ở chỗ hàng xóm lại thể hiện ra vẻ trong thô có tinh, nhẫn nại và cố chấp của cảnh sát Hương Giang, đặc biệt cảnh sát Dịch còn là một cô gái trẻ tuổi, vì cầu chân tướng mà dấn thân vào nguy hiểm, ở đây vừa có dũng cảm vừa có tinh thần trọng nghĩa.”
“Đều rất dễ viết, nghe tiếp đi.”
Dịch Gia Di kể xong các vụ án đã phá trước đó, cuối cùng đến lượt vụ án phân thây trên đường Ferry.
Cô mím môi, chỉ mở miệng nói: “Người bị tình nghi mà mọi người đã nhắc đến trong báo chí hôm nay đến tận giờ này phút này đều chỉ là người bị tình nghi mà thôi, không có nhiều bằng chứng hơn cho thấy anh ta chính là hung thủ, hy vọng dư luận đừng chỉ dẫn sai dân chúng, tránh cho người vô tội bị chỉ trích và căm thù không đáng có.
Liên quan đến vụ án, phía cảnh sát sẽ dốc hết toàn bộ sức lực để phá án nhanh nhất có thể, mong người dân tin tưởng năng lực và sự quyết tâm của phía cảnh sát.”
Quách Vĩnh Diệu hơi nghiêng đầu nhìn Dịch Gia Di, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được trong lòng cô cảnh sát trẻ tức giận.
Anh ta vô thức nuốt khan vài cái, có phải toàn bộ thám tử của Phương Trấn Nhạc đều sẽ trở nên xấu tính, bướng bỉnh lại không sợ trời không sợ đất hay không?
Tiếp sau đó, anh ta lại bổ sung tình hình về vụ án phân thây một chút, sau đó mới bắt đầu phân đoạn đặt câu hỏi.
Quách Vĩnh Diệu ngồi thẳng người đợi các phóng viên hỏi anh ta, lại không ngờ mỗi một phóng viên đặt câu hỏi đều hướng về Dịch Gia Di.
Không có ai muốn hỏi gì sir Quách hết, cũng không có ai liếc mắt nhìn sir Quách.
Toàn bộ ánh đèn trong hội trưởng đều chiếu về phía Dịch Gia Di, tất cả ống kính đều chuyển về phía Dịch Gia Di, toàn bộ micro đều hướng về phía cô, toàn bộ câu hỏi đều ném lên người cô.
“Cụ thể khi nào mới phá án?”
“Nhanh nhất có thể.”
“Thân phận của nạn nhân đã xác định được chưa?”
“Thật xin lỗi, vẫn chưa thể thông báo tin này.”