Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 118 - Chương 118 - Chính Trực Thành Tinh! 1

Chương 118 - Chính trực thành tinh! 1
Chương 118 - Chính trực thành tinh! 1

Chương 118: Chính trực thành tinh! 1

Dịch Gia Di theo Quách Vĩnh Diệu đi thay xong cảnh phục rồi cùng sir Phương về văn phòng tổ B, chỉ nói chưa đến năm phút đã giảng xong những mục công việc cần chú ý rồi.

“Trừ mấy chỗ không thể nói này ra thì những thứ khác có thể nói.” Phương Trấn Nhạc nói xong, bắt được hoa tươi và Lưu Gia Minh cắm vào trong túi áo của Dịch Gia Di ra, ném lên bàn.

Lâm Vượng Cửu nghe được sáu chữ “những thứ khác có thể nói” này, cứ cảm thấy có chuyện chẳng lành xảy ra.

“Chú Cửu, tôi đã gọi đội cảnh khuyển, lát nữa sẽ dẫn mọi người đi lại đồi cỏ phía nam và bắc đường Ferry, cơ thể chú hơi gầy yếu không chịu được, không bằng dẫn Dịch Gia Di đi tới buổi họp báo đi, nếu đám người Quách Vĩnh Diệu bắt nạt cô ấy dễ mù quáng tin lời người khác nói thì chú bảo vệ một chút, xảy ra chuyện gì khác thì chú cũng tiện tiếp ứng.” Phương Trấn Nhạc nói xong lại cầm cái mũ hôm qua Dịch Gia Di đã đội, giành trước đội lên đầu mình, có cái này rồi, hôm nay anh sẽ không bị nắng phơi thành Quan Công nữa.

“Được, anh Nhạc.” Lâm Vượng Cửu gật đầu, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Phương Trấn Nhạc.

Vì thế tổ B mỗi người đi một ngả, đám người Phương Trấn Nhạc đi đến vùng đất hoang phơi nắng, còn Dịch Gia Di và chú Cửu thì theo Quách Vĩnh Diệu đến phòng hội nghị ở khách sạn cách đó mấy trăm mét mở họp trong khí điều hòa mát mẻ.

Đến hội trưởng, Dịch Gia Di giống một đứa trẻ được rất nhiều người vây quanh.

Trang điểm, chải tóc, chỉnh quần áo, đại diện cho hình tượng của cục cảnh sát nhất định phải thật ngay ngắn chỉnh tề.

“Sau khi tôi nói xong sẽ mời cô tường thuật lại chi tiết trong quá trình phá án mấy vụ án, cô đừng nói hết toàn bộ mà chọn một hai cái mà mình có chút công lao thôi, sau đó nói một chút là được, dù sao cô có nói chi tiết thì báo chí cũng sẽ không viết y nguyên đâu, bọn họ sẽ sáng tác lại nhưng không đi quá xa.

Đến phần đặt câu hỏi, nếu như cô không muốn đáp thì cứ quay đầu nhìn tôi, tôi sẽ giúp cô trả lời.

Có thể bớt nói thì đừng nói nhiều, đây là nguyên tắc của chúng ta, nhớ chưa?”

Quách Vĩnh Diệu dặn dò xong lại cảm thấy nói như vậy có phải quá mức nghiêm khắc rồi không, sau đó lại an ủi với giọng dịu dàng: “Không sao, nói nhiều hay nói ít một chút cũng không sao.

Cuối cùng phim về buổi họp báo cũng sẽ được chỉnh sửa, trước khi đài truyền hình phát sóng, các đồng nghiệp trong bộ phận quan hệ công chúng đều sẽ đi xem.”

“Cảm ơn sir Quách.” Dịch Gia Di hít một hơi thật sâu, cố hết sức khiến mình bình tĩnh.

Trước khi buổi họp báo bắt đầu, mọi người đã đứng đợi ở hậu đài, Dịch Gia Di có một loại cảm giác khẩn trương như lúc sắp lên bục giới thiệu luận văn tốt nghiệp và biện luận vậy, có hơi muốn hồn lìa khỏi xác.

Thẳng đến khi suy nghĩ chuyển hướng đến những người bị hại trong dòng chảy hình ảnh và gương mặt nhợt nhạt của Tôn Tân thì nhiệt độ mới dần dần giảm về bình thường.

Sau khi bước ra khỏi hậu đài, Lâm Vượng Cửu vỗ lên cánh tay cô: “Yên tâm, xảy ra sơ suất gì cũng đã có Phương Trấn Nhạc lo, không cần sợ.”

Dịch Gia Di đột nhiên bị chọc cười, sao sir Phương lại thảm như vậy, đàn em chạy ra ngoài làm gì cũng đều cần anh gánh tội.

Lâm Vượng Cửu lại rất nghiêm túc gật đầu: “Sir Phương rất đáng tin cho nên chúng tôi đều có thể tự do hành động.”

Nói xong, ông ta lại sáp tới gần Dịch Gia Di, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Quách Vĩnh Diệu cách đó vài bước với ánh mắt đề phòng, nhỏ giọng nói: “Cô muốn nói gì thì cứ nói, không cần quan tâm đến giám sát Quách.”

“Vâng.” Dịch Gia Di gật đầu, Lâm Vượng Cửu hài lòng lùi lại một bước, duỗi tay ra hiệu cho cô mau vào.

Cô cảnh sát trẻ quay đầu nhìn, thấy Quách Vĩnh Diệu đã đi ra ngoài rồi, cô vội hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực ngẩng đầu bước ra sân khấu, đi vào trong tầm nhìn của các phóng viên, tiến vào ống kính máy ảnh.

Sau khi ngồi lên vị trí mà sir Quách đã sắp xếp sẵn từ trước, cô thầm nghĩ: Chẳng trách ngày đầu tiên mình gặp được Phương Trấn Nhạc, thành ngữ đến lại là “khí vũ hiên ngang.”

Đại khái toàn bộ thám tử tổ trọng án đều phải bồi dưỡng đào tạo ra khí thế ngẩng đầu sải bước, làm người đầu đội trời chân đạp đất.

Giám sát Quách Vĩnh Diệu lúc ở riêng còn ôn hòa nhưng vừa xuất hiện trước mặt mọi người đã rất có tinh thần, dáng vẻ tự tin, anh ta chủ trì buổi họp báo, khi tường thuật tóm tắt về vụ án có một loại lực uy hiếp không cho phép bất cứ người nào ngắt lời và thất thần, giống chủ nhiệm lớp uy nghiêm nhất khi đi học vậy.

Trong địa bàn của anh ta, ai cũng phải kiêng dè anh ta vài phần.

Bình Luận (0)
Comment