Chương 117: Nói như thế cũng nghiêm trọng quá
Một mặt khác, người bị tình nghi giống hung thủ như thế đã bị khóa chặt rồi, danh tiếng của phía cảnh sát đương nhiên rất tốt, tiền của người nộp thuế đều không nộp uổng phí, thậm chí còn có người khen phía cảnh sát làm việc hiệu suất cao.”
“Phương Trấn Nhạc!” Quách Vĩnh Diệu càng lúc càng không nén được giận.
“Giám sát Quách Vĩnh Diệu, anh cũng không cần gọi cả họ cả tên của tôi ra đâu.” Phương Trấn Nhạc thấp giọng hừ một tiếng: “Ngày đầu tiên tôi làm cảnh sát đã biết chức trách của mình là khiến mỗi một người vi phạm pháp luật sa lưới, đồng thời cũng tuyệt đối không để bất cứ một người vô tội nào bị oan.
Hôm nay báo đăng tin tương đương với dư luận định tội của người này, cậu ta thậm chí còn không có chỗ nào minh oan.
Anh và tôi đều là cảnh sát, phải bảo vệ thị dân chứ không phải đổ oan cho một người hai tay còn trói gà không chặt, sau đó chèn ép cậu ta, đưa cậu ta vào chỗ chết.
Tôi thà rằng gánh hết toàn bộ tội lỗi, nói thám tử tổ B chúng tôi không giỏi còn hơn!”
“… Nói như thế cũng nghiêm trọng quá rồi.” Quách Vĩnh Diệu chần chừ rất lâu rồi mới khó khăn lên tiếng.
“Có nghiêm trọng hay không, lương tâm của anh biết rõ.” Phương Trấn Nhạc nói xong lại có tiếng kéo ghế truyền ra, có người đứng dậy.
“Tổ trưởng Phương, bây giờ tôi sẽ liên lạc với bên truyền thông, sau một tiếng sẽ mở họp báo về vụ án phân thây bên phố Ferry, tôi với cậu cùng tham gia đi.” Quách Vĩnh Diệu thở dài: “Cậu hiểu vụ án này hơn tôi.”
“Không được, tôi phải tranh thủ từng giây từng phút một điều tra vụ án này, nồi anh đập thì anh tự đi mà sửa.” Phương Trấn Nhạc nói xong lại truyền ra tiếng bước chân.
Dịch Gia Di còn chưa kịp trốn thì cửa đã bị đẩy ra, đối diện ngay với Phương Trấn Nhạc.
Cô ngẩng đầu, nhìn anh với vẻ chờ mong.
Phương Trấn Nhạc lập tức hiểu ra tại sao cô lại xuất hiện ở chỗ này, trong lòng anh hơi mềm đi, thu lại vẻ sắc bén khi đối diện với Quách Vĩnh Diệu vừa rồi, duỗi tay ấn nhẹ lên đỉnh đầu cô, định cất bước dẫn cô đi, nhưng đột nhiên một suy nghĩ hiện lên, anh cúi đầu nhìn cô cảnh sát trẻ với gương mặt nghiêm túc, rõ ràng vì không thể giúp Tôn Tân mà buồn bã này, Phương Trấn Nhạc thở dài một tiếng, quay người vòng về văn phòng.
“?” Quách Vĩnh Diệu đang đau khổ nhìn ống nghe, nghĩ xem nên gọi cho bên truyền thông nào trước và mở họp báo thế nào thì hấy Phương Trấn Nhạc trở về, ánh mắt lập tức hiện lên hy vọng.
Anh ta thật sự cần Phương Trấn Nhạc đi cùng mình để tọa trấn họp báo, anh ta hiểu cách khống chế hiện trường, hiểu cách dẫn dắt câu hỏi của phóng viên, nhưng đối với vụ án mới mở ra trước mắt này lại thật sự chẳng hiểu gì cả.
“Sir Quách, Dịch Gia Di sẽ đi tới buổi họp báo cùng anh, vụ thảm sát ở King’s Park, vụ giết người ở phố Pitt, vụ án trộm con… Dịch Gia Di đều mang tới tác dụng quan trọng, suy luận của cô ấy rất xuất sắc, đủ để các phóng viên viết một bài văn hay có đủ cung bậc cảm xúc cung cấp cho thị dân tiêu khiển rồi.” Phương Trấn Nhạc giang tay kéo cô cảnh sát trẻ đứng ở cửa vào văn phòng rồi nói tiếp:
“Chi tiết về vụ án phân thây ở phố Ferry, cô ấy biết rất rõ, lát nữa tôi sẽ sẽ dạy cô ấy chỗ nào không thể nói, chỗ nào có thể nói.
Về tình hình của Tôn Tân, cô ấy sẽ đáp lời trước mặt các phóng viên, tóm lại vẫn có sức thuyết phục hơn câu trả lời rỗng tuếch của anh.”
Quách Vĩnh Diệu chuyển tầm nhìn về phía Dịch Gia Di, chỉ thấy đôi mắt của cô cảnh sát trẻ sáng ngời và rõ ràng, gương mặt đơn thuần chân thành, giống kiểu bé ngoan khi người khác hỏi cô mật mã thẻ ngân hàng thì cô cũng sẽ không nói dối vậy.
Lời của một cô gái trẻ như vậy quả thật sẽ có sức thuyết phục hơn.
Đặc biệt còn là một cô điều tra viên xinh đẹp phá án như thần, tuổi còn trẻ đã tham gia phá nhiều vụ án giết người rồi, nghĩ thế nào cũng nổi hơn một lão già như anh ta.
“Được!” Quách Vĩnh Diệu quả quyết đáp, tay ấn điện thoại càng có sức hơn.
Về hình thức tổ chức họp báo và mời truyền thông, trong nháy mắt đã có một kế hoạch vô cùng hoàn chỉnh.
Quả nhiên linh cảm cần có tài liệu tốt và diễn viên giỏi cung cấp kích thích mới có thể sinh ra.