Chương 1261: Những kẻ thù của Diêu Thanh Điền 3
Gia Di nhíu mày, Tam Phúc muốn đứng dậy nhường ghế cho cô, nhưng cô đè lên vai Tam Phúc, khoanh tay trước ngực đứng một bên, chăm chú nhìn Diêu Thanh Điền trong giây rồi mới thấp giọng nói:
“Ông giết chết những con vật và con người kia chỉ để phát tiết dục vọng dơ bẩn khiến người ta buồn nôn của ông mà thôi. Cái gọi là ‘những kẻ đó đều có tội, nên bị trừng phạt’ chẳng qua chỉ là cái cớ che giấu cho hành vi dơ bẩn của ông mà thôi.”
“Đừng tự làm cảm động chính mình nữa, ông không phải là anh hùng.”
“…” Nụ cười của Diêu Thanh Điền dần dần tắt lịm, ông ta khó tin trừng Dịch Gia Di, thật lâu sau không chớp mắt lấy một lần.
Ông ta bỗng nhiên mỉm cười, nói ngay:
“Madam, tôi làm nghề dạy học trồng người, ước mơ là đào lý khắp thiên hạ mà. Mặc dù nói giáo viên là anh hùng thì hơi quá lố, nhưng cũng không đến nỗi bị chê là khiến người ta buồn nôn chứ nhỉ?”
“Báo chí đều nói cô là thám tử rất lợi hại, không ngờ cô lại bất lịch sự như thế.”
“Nói chuyện với người dân tốt, giáo viên giỏi bằng giọng điệu này là không đúng đâu, nếu là trong trường học, tôi sẽ phạt cô.”
Giọng ông ta dần dần trầm xuống, từ trạng thái nhiệt tình phấn khởi chậm rãi trở về bình thường, lại bị đè thấp khiến thái độ của ông ta trở nên âm tình bất định.
“Nếu đối mặt với công dân tốt, tất nhiên tôi sẽ rất lịch sự. Nhưng đối mặt với một kẻ gọi là ‘giáo viên’ mà chỉ có thể dựa vào bạo lực để gây ảnh hưởng cho học sinh thì e rằng tôi khó có thể chấp nhận bừa. Phạm Diệp đã từng nói trong [Hậu Hán Thư] rằng: ngôn truyện thân giáo, nhĩ nhu mục nhiễm, dĩ thân tác tắc, cung thân thị phạm(*)… Ngay cả việc dùng đạo đức và thực lực của mình làm cho học sinh tin phục, biết lễ mà ông cũng không có.”
“Các học sinh vừa thấy ông đã không muốn học tập, chỉ muốn ngủ gật, thế thì ai gọi là giáo viên giỏi chứ?”
(*) Ngôn truyện thân giáo: dùng lời nói và hành động của mình để làm gương, nhĩ nhu mục nhiễm: mưa dầm thấm đất, nghe nhiều thấy nhiều dần dà sẽ bị ảnh hưởng, dĩ thân tác tắc, cung thân thị phạm: dùng hành động thực tế của mình để làm gương cho người khác.
Gia Di cười lạnh một tiếng, ánh mắt tràn ngập khinh miệt.
Diêu Thanh Điền muốn lên tiếng biện bạch, Gia Di cố ý ngắt lời ông ta, giành nói trước bằng giọng điệu chọc giận ông ta:
“Diêu Thanh Điền, những người như Nhiếp Uy Ngôn, luật sư Sandy… đều là người được tôn trọng trong xã hội. Những chuyện mà họ làm, phẩm hạnh của họ đều được mọi người tán thành, kể cả tôi nữa, ai thấy chúng tôi mà không lễ phép? Còn ông thì sao? Ngay cả mẹ ruột thân cận với ông nhất cũng sai khiến ông như một con chó, loại người như ông sao có thể là một anh hùng chính nghĩa?”
“Ông chỉ là yêu ma quỷ quái thậm thụt trong bóng tối mà thôi, những người đáng tôn trọng đều sẽ coi thường ông.”
“Nếu bây giờ ông dám làm dám nhận, nói thẳng những chuyện đó đều là do ông làm thì tôi sẽ đồng ý chấp nhận ông là kiêu hùng.”
“Nhưng ông chỉ sợ hãi rụt rè nấp trong góc phòng bốc mùi, ngay cả chuyện mình từng làm cũng không dám thừa nhận, kẻ nên bị ngũ xa phanh thây, bị lăng trì nhất, chẳng phải nên là loại người ghê tởm cặn bã như ông hay sao?”
“…” Môi Diêu Thanh Điền hơi run rẩy. Ông ta trừng Dịch Gia Di, hai tay dần dần siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt nhìn cô còn sáng ngời hơn cả lúc trước, chỉ có điều giờ phút này cảm xúc trong đôi mắt ấy không còn là sùng bái hay tư tưởng lớn gặp nhau, mà là phẫn nộ và xấu hổ.
Gia Di ung dung nhìn ông ta, dường như đang nói: triển lãm cho tôi thấy đi, rốt cuộc ông là cẩu hùng, hay là kiêu hùng.
Diêu Thanh Điền há miệng mấy lần, dường như có xúc động nào đó dâng lên, đang muốn thú nhận.
Nhưng mấy giây sau, ông ta đột nhiên cúi đầu, nhìn chằm chằm nắm tay của mình, mạch máu nhô lên trên huyệt thái dương và dưới cằm, thật lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
Đến khi ngẩng đầu lên, ông ta đã hoàn toàn bình tĩnh.
“Cảnh sát Dịch, tôi có gì mà phải thú nhận?”
“Tôi không muốn mơ màng nhận tội gì đó ở đây đâu…”
“Bất kể cô nói như thế nào thì tôi vẫn là một thầy giáo được mọi người tôn trọng, học sinh của tôi tin phục tôi, chúng sẽ trở thành những cái cây thẳng tắp dưới sự dạy dỗ của tôi.”
“Bây giờ đã là hơn ba giờ chiều, tôi sắp phải rời đi để dạy học cho học sinh của tôi.”
“Hy vọng các cô đừng làm hại tôi trễ giờ dạy.”
Ông ta nhìn Dịch Gia Di, đôi môi căng thẳng, căng ra rất nhiều nếp uốn quanh môi.
Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào cô, dường như khiêu khích: tôi sẽ ra ngoài, sẽ tiếp tục thực thi chính nghĩa! Mà các cô không thể bắt được tôi! Những kẻ tội ác mà các cô cũng không bắt được, người phán xử mạnh mẽ hơn tự do hơn các cô là tôi đây sẽ xử quyết thay các cô!
…