Chương 1268: Quả của cây độc? 3
“Yes, madam.” Lương Thư Nhạc đứng dậy rời đi ngay.
Dịch Gia Di vẫn ngồi tại chỗ do dự nên trò chuyện với Trần Tiểu Mễ như thế nào. Cô trầm ngâm mấy giây rồi lên tiếng:
“Luật sư Trần, đầu tiên rất cảm ơn cô đã giao những thứ này cho cảnh sát.”
Nghe thấy Dịch Gia Di nói như vậy, Trần Tiểu Mễ lập tức nở nụ cười, nhưng sau đó Gia Di lại nói:
“Nhưng thân là luật sư, chắc hẳn cô cũng biết rõ mức độ mạo hiểm khi lấy bằng chứng bằng phương thức này.”
“Tôi biết rõ. Một khi kết quả xét nghiệm của các cô hoàn toàn trùng khớp, tôi sẽ đi tìm Lý Bảo Vân để nói chuyện này, sẽ không để bằng chứng này trở thành ‘fruit of the poisonous tree’.”
Trần Tiểu Mễ làm luật sư, tất nhiên biết rõ bằng chứng thu thập được một cách trái pháp luật đều được gọi chung là Fruit of the poisonous tree, đều không có hiệu quả. Nhưng sự cấp tòng quyền, cô đã làm luật sư rất nhiều năm, biết rất rõ nhiều lúc hành động và quy tắc không thể hoàn toàn ăn khớp với nhau. Thấy Gia Di vẫn còn lo lắng, cô nói tiếp
“Nguyên tắc ‘quả của cây độc’ cũng có ngoại lệ trong pháp luật. Ngoại lệ đầu tiên là nếu phương pháp tôi lấy được bằng chứng cũng có thể lấy được thông qua hành vi bình thường, ví dụ như cho dù tôi không lừa gạt Lý Bảo Vân tìm bằng chứng thì cô bé cũng sẽ thấy ảnh chụp hung thủ trên báo, cảm thấy hung thủ rất giống thầy giáo Diêu Thanh Điền, từ đó âm thầm lấy vật dẫn DNA của thầy giáo Diêu Thanh Điền giao nộp cho cảnh sát.”
“Ngoại lệ thứ hai là purged taint exception, có nghĩa là tôi lấy được vật dẫn DNA của Diêu Thanh Điền bằng thủ đoạn không chính đáng, bằng chứng này không thể sử dụng. Tuy nhiên sau khi xong việc, cảnh sát thông qua thủ đoạn của mình chứng minh tính khả nghi của Diêu Thanh Điền, tiến tới dùng thủ đoạn chính đáng lấy vật dẫn của Diêu Thanh Điền. Mặc dù vật chứng mà tôi cung cấp không thể trở thành bằng chứng giao nộp trước tòa, nhưng bằng chứng mà cảnh sát cung cấp thì được. Còn tôi cung cấp vật dẫn DNA sớm hơn nên sẽ giúp đỡ cảnh sát xác nhận Diêu Thanh Điền có phải là hung thủ hay không nhanh hơn, từ đó giúp đỡ cảnh sát có bằng chứng để dùng thủ đoạn chính đáng thu hoạch DNA của ông ta.”
“Ngoại lệ thứ ba là những bằng chứng này có thể được xác định là hỗ trợ cá nhân, tức là ngoại trừ nhận được nó từ chỗ tôi thì cũng có thể nhận được từ nhân chứng hợp pháp khác. Luật sư có thể mượn cớ này để xác định tính hữu hiệu của bằng chứng này.”
“Cảnh sát Dịch, xin hãy tin rằng không phải là tôi không suy xét gì trong chuyện.”
Đối với việc sử dụng những bằng chứng này, cô cũng từng suy nghĩ đi suy nghĩ lại.
Dịch Gia Di gật đầu. Trước kia cảnh sát vẫn không dùng phương pháp này chính là vì lo ngại như vậy. Quy định lấy bằng chứng của cảnh sát cực kỳ cẩn thận và nghiêm khắc, Hương Giang rất coi trọng quyền công dân, cường độ giám sát tư pháp rất mạnh, tùy tiện đụng chạm vào loại chuyện này chẳng những có khả năng dẫn đến bằng chứng không được công nhận mà còn có khả năng khiến cảnh sát và nhân viên tư pháp đánh mất công việc của mình.
Mặc dù Trần Tiểu Mễ nói như vậy, nhưng Gia Di cũng không thể bảo đảm sẽ dùng bằng chứng mà đối phương cung cấp để tố cáo lên tư pháp.
Hơn nữa…
“Luật sư Trần, chúng tôi cũng phải suy xét đến sự an toàn của cô và Lý Bảo Vân.”
“An toàn?” Trần Tiểu Mễ khựng lại. Có vẻ cô ta chưa từng suy nghĩ sâu xa về vấn đề này.
“Lý Bảo Vân không biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này, nếu bất cẩn bại lộ, bị Diêu Thanh Điền phát hiện chuyện mà cô và cô bé ấy làm thì người đầu tiên gặp nguy hiểm sẽ là Lý Bảo Vân.”
“Mặc dù chúng tôi phán đoán một nghi phạm cẩn thận tỉ mỉ như Diêu Thanh Điền sẽ không giết hại người nằm trong vòng xã giao của mình, nhất là người thân cận cỡ này, nhưng dù sao ông ta cũng là nghi phạm của một vụ án thảm khốc cỡ này, lỡ như ông ta chó cùng giứt rậu thì sao?”
“Đầu tiên, Lý Bảo Vân không hay biết chuyện này nên cô bé hoàn toàn không rõ mình đang đối mặt với một kẻ như thế nào, cũng không rõ rốt cuộc mình đang làm gì, thứ hai, cô bé mới mười mấy tuổi, ngây thơ thiên chân, không đề phòng những người chung quanh và xã hội này…”
Vẻ mặt Gia Di dần dần nghiêm túc. Hiện tại họ đang gài bẫy cho Diêu Thanh Điền, thế nên không thể công khai trở lại bên cạnh Diêu Thanh Điền. Nhưng cần thiết có người bảo vệ an toàn cho Lý Bảo Vân và Trần Tiểu Mễ.
Cô nhíu mày lo âu.