Chương 1269: Quả của cây độc? 4
“Nên làm sao bây giờ? Tôi…” Nghe thấy lời nói của Dịch Gia Di, Trần Tiểu Mễ lập tức ý thức được mặc dù mình là luật sư, có suy xét tới mức độ mạo hiểm thành công của chuyện này, nhưng lại không nghĩ đến khả năng này.
“Đầu tiên, cô không thể mạo hiểm đi gặp Lý Bảo Vân một lần nữa, lỡ như bị nghi phạm xảo quyệt phát hiện thì cả hai người các cô đều sẽ lâm vào nguy hiểm.” Gia Di mím môi, ngẫm nghĩ rồi nói:
“Tôi sẽ đi xử lý chuyện này, lại lần nữa cảm ơn luật sư Trần. Tuy nhiên lần sau nếu cô có ý tưởng gì thì nên gọi điện thoại trước cho tôi, xin hãy tin tưởng tôi.”
Dứt lời, Gia Di đứng dậy.
“Biết rồi, vậy thì kế tiếp tôi…” Trần Tiểu Mễ hơi do dự.
“Đồng thời kêu thám tử tiên sinh đừng điều tra Diêu Thanh Điền nữa. Nghi phạm rất cẩn thận, sẽ phát hiện anh ta.” Hơn nữa rất có khả năng khiến Diêu Thanh Điền nghi ngờ là hành vi theo dõi của cảnh sát: “Kế tiếp cô cứ tận tình hưởng thụ kỳ nghỉ của cô đi. Tôi sẽ đi gặp Lý Bảo Vân, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt, cô yên tâm.”
“Cảm ơn cảnh sát Dịch.” Trần Tiểu Mễ đứng dậy, vội vàng nói lời chào tạm biệt với Dịch Gia Di.
Dịch Gia Di sốt ruột trở về thảo luận chuyện này với Phương Trấn Nhạc, vẫy tay với cô ta rồi sải bước rời khỏi quán cà phê.
Nhìn bóng lưng của Dịch Gia Di, dường như Trần Tiểu Mễ nhìn thấy quầng sáng mang tên “đáng tin cậy”.
…
Tại nhà Lý Bảo Vân, người giúp việc đang chuẩn bị dọn dẹp tro bụi trong nhà đi tới đi lui mà không tìm thấy công cụ, không nhịn được vò đầu:
“Sao không thấy chổi lông gà đâu hết nhỉ?”
…
Trên đường quay về, Dịch Gia Di lại nhận được một tin tức khác:
Hai cảnh sát chuyên nghiệp của bộ phận tình báo hình sự đã mất dấu Diêu Thanh Điền.
…
Diêu Thanh Điền mất tung tích, Gia Di nóng lòng như lửa đốt, đạp chân ga tới cùng, huyệt thái dương đổ mồ hôi.
Lúc dừng đèn đỏ, cô gọi điện thoại cho Phương Trấn Nhạc, nói với tốc độ rất nhanh:
“Anh Nhạc, luật sư Trần lôi kéo học sinh Lý Bảo Vân của Diêu Thanh Điền liên lụy tới vụ án này, cô ấy dụ dỗ Lý Bảo Vân âm thầm lấy được máu và nước bọt, tóc của Diêu Thanh Điền, bây giờ em rất lo lắng hành vi của Lý Bảo Vân có bị Diêu Thanh Điền phát hiện hay không.”
Cho dù lúc lấy Lý Bảo Vân được bằng chứng, Diêu Thanh Điền không phát hiện thì chẳng lẽ sau này sẽ không phát hiện hành vi của cô bé có gì đó khác thường hay sao?
Ai dám bảo đảm Diêu Thanh Điền sẽ không tỉnh táo?
Huống chi cây chổi lông gà mà ông ta đã dùng quen tay ở nhà Lý Bảo Vân biến mất, hoặc đổi thành cây mới, ông ta vốn đã chột dạ, chẳng lẽ sẽ không ý thức được điều gì đó sao?
Chẳng lẽ Diêu Thanh Điền mất tích là vì phát hiện chổi lông gà?
Không không không, bây giờ vẫn chưa đến lúc Diêu Thanh Điền dạy học cho Lý Bảo Vân, chắc hẳn ông ta vẫn chưa phát hiện đâu.
“Anh sẽ phái người đi đón Lý Bảo Vân tan học, em yên tâm.” Dứt lời, Phương Trấn Nhạc không chờ Dịch Gia Di nói lời tạm biệt với mình mà đổi sang đề tài khác:
“Chú Cửu với Tam Phúc đến chỗ ở cũ và chỗ ở mới của Diêu Thanh Điền thăm hỏi, nhân tiện hỏi thăm hai học sinh mà Diêu Thanh Điền làm gia sư.”
“Lý Bảo Vân và Lưu Dục Viễn.” Gia Di bật đèn nháy trên xe, tạm thời đỗ xe bên đường cái.
“Đúng vậy, Lý Bảo Vân còn OK, mặc dù hơi lười nhác nhưng có vẻ vẫn rất ngoan. Nhưng Lưu Dục Viễn 10 tuổi lại là một đứa trẻ tính tình bất hảo. Năm ngoái cậu ta từng báo cảnh sát nói có một nam giáo viên trong trường sờ mó cậu ta, sau này chuyện ấy bị làm ầm lên.”
“À, hình như em có chút ấn tượng, nói là mấy học sinh cùng nhau tố cáo thầy giáo đó, gần như hủy bỏ giấy phép hành nghề của thầy giáo, rất nhiều phụ huynh đến trường gây sự, toàn bộ giới giáo dục đều chấn động, không ngờ Hương Giang hiện tại lại có một ông thầy thú đội lốt người như vậy.”
“Sau này trải qua điều tra, thực tế là Lưu Dục Viễn bị thầy giáo đó phạt đứng trong giờ học, cậu ta muốn trả thù thầy giáo nên mới đổ hết mấy tội danh mà cậu ta nửa hiểu nửa không, xem trong TV lên đầu thầy giáo. Mấy học sinh cùng tố cáo thầy giáo với cậu ta không phải là bạn bè của cậu ta giúp đỡ cậu ta vì nghĩa khí, mà bị cậu ta và các học sinh khác đe dọa nên không thể không nói như vậy.”
Nghe vậy, Gia Di nhíu mày.
“Nghe xong chuyện này, chú Cửu lập tức nhận thấy sự việc hơi nghiêm trọng. Mặc dù có lẽ khi đó Lưu Dục Viễn không hiểu chuyện, nhưng chú Cửu từng gọi điện thoại hỏi thăm Nhiếp Uy Ngôn của Nhật báo Cam Xanh. Phóng viên Nhiếp lập tức trả lời rằng năm ngoái Nhật báo Cam Xanh cũng từng đưa tin về đề tài này. Nhiếp Uy Ngôn còn chuyên môn viết một bài báo, chủ đề là tội phạm vị thành niên… hơn nữa thảo luận cùng vụ án giết người ở King’s Park. Khi ấy rất nhiều dân chúng đều cho rằng những tội ác mà trẻ vị thành niên gây ra là không thể tha thứ.”