Chương 1270: Cao ốc Trùng Khánh 1
“Nhưng một vụ án xảy ra 2 năm trước, thay phiên nhau hãm hiếp một thiếu nữ còn thiêu cháy thiếu nữ đó đến mức thân thể biến dạng. Sau khi cô bé đó giãy dụa sống sót thoát khỏi cái chết, lại vì không chịu nổi bản thân mình hoàn toàn biến thành một quái vật vì bị bỏng nên cuối cùng vẫn tự sát qua đời. Lại ví dụ như ngư dân vất vả nuôi cá một năm, bọn trẻ con chỉ vì ham chơi mà đầu độc toàn bộ ao cá, ngư dân thiệt hại nặng nề, bức ảnh ngư dân ngồi trong bùn lầy gào khóc đã gây ảnh hưởng rất lớn vào thời điểm đó, hơn nữa hành vi hạ độc còn dẫn đến hiện tượng một số cư dân ở khu vực chung quanh bị ngộ độc từ nhẹ đến nặng… Những vụ án này, cuối cùng đều phán nhẹ vì hung thủ là trẻ vị thành niên.”
“Trong mắt một số người, những vụ này cũng luộc loại ‘bây giờ hung thủ là trẻ con, tương lai chắc chắn sẽ trở thành hung thủ người lớn’, ‘mặc dù pháp luật không phán được, nhưng đều xứng đáng tử hình’.”
“Nghe Nhiếp Uy Ngôn nói xong, chú Cửu lập tức nhận thấy điều khác thường nên muốn đến trường học của Lưu Dục Viễn để tìm hiểu tình huống của người thầy bị vu khống, cuối cùng cũng được chứng minh trong sạch, hơn nữa nói bóng nói gió tìm hiểu chuyện của Lưu Dục Viễn và Diêu Thanh Điền.”
“Kết quả giáo viên nói rằng Lưu Dục Viễn với mấy đứa học sinh khác đều trốn học, nhưng khi đó mấy đứa bé bị nói là trốn học với Lưu Dục Viễn đều đã quay về trường học, chỉ có mình Lưu Dục Viễn không thấy không. Hỏi mới biết được lúc đang chơi game thì Lưu Dục Viễn bị gia sư của cậu ta lôi đi.”
“!” Gia Di hô nhỏ một tiếng, đôi mắt trợn tròn: “Là sau khi đồng nghiệp bộ phận tình báo hình sự mất dấu Diêu Thanh Điền ư?”
“Đúng vậy.” Giọng Phương Trấn Nhạc nặng nề. Anh và Dịch Gia Di đều cảm nhận được nguy cơ như nhau: “Sau khi chú Cửu gọi điện thoại cho anh, nghe nói Diêu Thanh Điền mất dấu cũng ý thức được không thích hợp. Anh đã phái một bộ phận cảnh sát tuần tra đến nhà Diêu Thanh Điền, một bộ phận khác đến nhà Lưu Dục Viễn.”
“Nếu Diêu Thanh Điền muốn giết người thì chắc chắn sẽ cần một địa điểm. Trước kia ông ta đều gây án trong nhà nạn nhân, công viên vân vân… Bây giờ là ban ngày, không có khả năng gây án trong công viên, Diêu Thanh Điền hẳn là sẽ không chọn nhà mình. Nhà Lưu Dục Viễn vẫn có người, ông ta cũng không có khả năng đến nhà Lưu Dục Viễn, vậy thì ông ta sẽ đi đâu?” Gia Di cau mày, bên tai là tiếng xe cộ ồn ào inh ỏi nhưng cô hoàn toàn không nhận thấy.
“…” Phương Trấn Nhạc im lặng trong chốc lát mới nói tiếp: “Ban đầu chúng ta đều cho rằng ông ta sẽ đi điều tra cặp vợ chồng bất hiếu bị đăng trên báo, nhưng ông ta không lựa chọn mục tiêu mà chúng ta đoán.”
“Không phù hợp cho lắm. Lưu Dục Viễn cách ông ta rất gần, chúng ta vẫn nghĩ rằng ông ta sẽ không ra tay với những người chung quanh mình, làm vậy quá dễ bại lộ. Hơn nữa bạn bè của Lưu Dục Viễn đều biết rõ Lưu Dục Viễn bị gia sư lôi đi. Trước kia Diêu Thanh Điền làm việc rất cẩn thận, sao bây giờ lại làm sự lựa chọn bất lợi với mình như thế?” Ngón tay Gia Di nắm chặt cửa kính xe, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.
“Đúng vậy, nếu Lưu Dục Viễn mất tích, hơn nữa còn có lời khai của bọn trẻ khác nói rằng Lưu Dục Viễn đi theo gia sư Diêu Thanh Điền, vậy thì chúng ta sẽ có cơ hội rất lớn lấy được lệnh điều tra.” Phương Trấn Nhạc cau mày: “Trừ phi trong nhà ông ta không có một chút bằng chứng nào.”
“Bộ phận sinh dục của Miêu Lợi Quần, ba ngón tay của Joe trong vụ án trước, chẳng lẽ Diêu Thanh Điền không mang chúng về nhà?” Gia Di kìm lòng không đậu suy nghĩ xa hơn.
Bởi vì trong nhà không có bằng chứng, không sợ cảnh sát điều tra nên ông ta mới dám bại lộ chính mình sao?
Ông ta khẳng định cảnh sát sẽ không bao giờ lấy được vật dẫn DNA của ông ta bằng phương pháp chính đáng, hoặc cho rằng ông ta cực kỳ an toàn sao?
Nhưng trong dòng chảy hình ảnh, Gia Di tận mắt chứng kiến ông ta là hung thủ. Một kẻ đã gây ra hung án thì chắc chắn sẽ để lại manh mối và dấu vết.
Cho dù rất khó lấy được bằng chứng từ ông ta, nhưng chính Diêu Thanh Điền hẳn là biết rõ mình không hề vô tội, rất khó không để lại sơ hở ―― từ khi bắt đầu thăm dò điều tra nghe ngóng cho đến lúc thực hiện hành vi giết người, vứt xác, thậm chí để lại tin tức cho cảnh sát… đều cần thời gian rất dài. Trong quá trình này, ông ta sẽ không ngừng xem xét lại hành vi của mình.