Chương 1271: Cao ốc Trùng Khánh 2
Ông ta không có thị giác của Thượng Đế, không có khả năng biết cảnh sát đang gặp khó khăn.
Chắc chắn ông ta sẽ rất thấp thỏm, cảnh giác mỗi thời mỗi khắc, thậm chí cũng sẽ có khoảnh khắc nơm nớp lo sợ ―― cho dù là tên sát thủ tàn nhẫn nhất thì cũng không thể nào không có một chút cảm xúc tiêu cực trước và sau khi giết người. Kẻ chỉ hưởng thụ khoái cảm khi giết người là ác quỷ, bất kể là lĩnh vực tâm lý học tội phạm hay tâm lý học, các chuyên gia có khuynh hướng cho rằng mỗi một tên hung thủ đều sẽ có thời khắc tự thẩm phán chính mình, trừ phi hắn ta là một kẻ điên triệt để hoặc có bệnh tâm lý nào đó liên quan tuyệt đối, hoàn toàn không cảm nhận được cảm xúc của con người.
Hiển nhiên Diêu Thanh Điền không phải là kẻ điên. Sau khi gặp ông ta một lần, Dịch Gia Di càng khẳng định điều này. Chắc chắn ông ta cũng có những cảm xúc hỉ nộ ái ố, người như vậy sao dám hoàn toàn khẳng định mình tuyệt đối không để lại bất cứ dấu vết nào, hoàn toàn không sợ cảnh sát điều tra mình chứ?
Hay là… ông ta bắt đầu phát triển theo một hướng cực đoan khác? Chuyên môn để lại manh mối cho cảnh sát, muốn trực tiếp đối thoại với cảnh sát, nhìn cảnh sát vây quanh mình mà không bắt được nhược điểm của mình, thông qua cách khiêu khích này để thể hiện sức mạnh và trí tuệ của mình, từ đó cảm nhận được khoái cảm khác thường?
“Báo cáo giám thị của Diêu Thanh Điền mấy ngày nay, ngoại trừ đến cửa hàng của mẹ giúp đỡ, mua đồ dùng sinh hoạt, đi dạy cho học sinh thì cũng chỉ có mỗi mục về nhà.”
Lời nói của Phương Trấn Nhạc truyền ra từ điện thoại hòa lẫn với tiếng lật xem tài liệu của anh.
“Có lẽ trước kia chúng ta cũng từng mất dấu ông ta, dẫn đến việc ông ta âm thầm lẻn ra ngoài giết Joe. Nhưng sau hôm qua, chúng ta đã phái chuyên gia theo dõi của bộ phận hình sự, ít nhất trước khi mất dấu Diêu Thanh Điền, ông ta chưa bao giờ ra ngoài. Chắc hẳn ông ta sẽ không tìm kiếm được mục tiêu mới đâu.”
“Anh nhận được báo cáo theo dõi Diêu Thanh Điền mà tổ trưởng Từ Đạt và Ada của bộ phận tình báo hình sự đã nộp từ trước… Lúc mua bữa sáng, ông ta cũng mua một tờ báo, chỉ có [Nhật báo Cam Xanh], sau đó về nhà xem TV. Trong quá trình xem TV, ông ta không xem tin tức về vụ án đặc thù nào trên kênh truyền thông nào…”
“Mấy ngày nay ông ta chỉ đọc [Nhật báo Cam Xanh], hôm qua em có trò chuyện với Nhiếp Uy Ngôn và tổng biên tập của Nhật báo Cam Xanh, cũng đã trò chuyện với thanh tra Quách Vĩnh Diệu, gần đây những vụ án được đăng trên Nhật báo Cam Xanh ngoại trừ án mạng liên hoàn, cũng chỉ có vụ án cặp vợ chồng bất hiếu bị nghi ngờ là giết chết mẹ đẻ mà thôi.” Gia Di hơi cau mày, vừa suy nghĩ vừa vô thức vuốt ve vô lăng.
“Sau khi Joe bị giết, các phóng viên khác viết báo tem tém lại rất nhiều, không dám dễ dàng bình luận thật sự, cũng không dám tự ý bịa đặt những vụ án và sự khác xảy ra ở Hương Giang trong khoảng thời gian gần đây.”
“Đúng vậy, anh Nhạc, có khi nào hung thủ đi đón Lưu Dục Viễn chỉ là chiêu tung hỏa mù, chờ khi nào chúng ta tìm thấy ông ta thì ông ta sẽ nói với chúng ta rằng ông ta chỉ muốn cảnh cáo Lưu Dục Viễn đừng trốn học ra ngoài chơi game. Trên thực tế là dương đông kích tây, sau khi thả Lưu Dục Viễn về nhà, ông ta vẫn sẽ đi điều tra tin tức của cặp vợ chồng bất hiếu kia không?” Gia Di bắt được linh cảm, tốc độ nói chuyện rất nhanh, phối hợp với tiếng động cơ ô tô gào thét lướt qua và tiếng còi vang chung quanh, cho Phương Trấn Nhạc cảm giác rất gấp gáp.
“Anh sẽ gọi điện thoại cho người canh chừng chỗ ở của cặp vợ chồng bất hiếu kia để kiểm tra xem Diêu Thanh Điền có sang bên kia không.” Dứt lời, Phương Trấn Nhạc vội vàng cúp điện thoại.
Lúc này Gia Di mới khởi động hoàng tử hạnh phúc, tiếp tục chạy như bay đến sở cảnh sát.
Nửa tiếng sau, cô lại nhận được điện thoại của Phương Trấn Nhạc.
Đúng là có người đến hỏi thăm chỗ ở cũ của cặp vợ chồng bất hiếu, là một nữ phóng viên tóc xoăn cao gầy, hơn nữa còn là phóng viên của Nhật báo Cam Xanh.
“!” Gia Di trợn tròn mắt, ngẫm nghĩ rồi nói: “Hình như giấy chứng nhận phóng viên của Joe cũng bị mất!