Chương 1275: Mưa gió sắp đến 2
Tiêu Huân và Khưu Tố San mua một cái bánh hamburger ở dưới lầu, sau đó nhắc đến cặp vợ chồng mới dọn vào căn hộ đối diện.
“Đêm qua một cặp vợ chồng khác đến đây, cứ khăng khăng đòi sống trong căn phòng rộng hơn cặp vợ chồng kia một chút, còn nhét bao lì xì cho chủ nhà để đạt được mục đích… Cậu thấy thế nào?” Khưu Tố San ngồi vắt chéo chân trong góc tối. Lúc nấp trong phòng, cô thu hồi dáng vẻ diễn kịch, trở về thanh tra Khưu, cho dù mặt bị bôi đen, vẽ thêm rất nhiều tàn nhang, nhưng khí thế trên người vẫn khiến khí chất của cô rất bất phàm.
“Lại sắp có chuyện xảy ra chứ sao.” Tiêu Huân sờ cằm nói.
Họ đều nhận thấy hai cặp vợ chồng lần lượt dọn đến nơi này rất có vấn đề. Một cặp sợ hãi rụt rè như thể đang trốn tránh ai đó, nửa đêm có tiếng con nít khóc, họ sẽ lập tức bật đèn sáng cả đêm như chim sợ cành cong.
Cặp dọn đến sau mặc dù trông rất bình thường, nhưng người thuê nhà ở cao ốc Trùng Khánh này ai cũng ham đồ rẻ, ai lại đi bỏ thêm tiền đổi phòng chỉ để thuê phòng tốt hơn một chút?
Khưu Tố San cắn một ngụm hamburger, đứng sau rèm cửa, tiếp tục quan sát căn hộ đối diện.
Đúng lúc này, một cặp mẹ con xuất hiện trong tầm nhìn của cô. Người mẹ cao gầy tóc xoăn dắt đứa con trai ánh mắt uể oải trông có phần buồn ngủ, nhìn trái nhìn phải rồi đi về phía cửa hàng bán thức ăn nhanh mà lúc nãy Tiêu Huân mua hamburger.
Khi hai mẹ con kia đứng trước cửa quán bán gà rán, người mẹ cao gầy bỗng ngửa đầu nhìn lướt qua chỗ Khưu Tố San.
Khưu Tố San lập tức xê dịch ra sau rèm cửa, né tránh ánh mắt của đối phương.
“…” Cô nhìn chằm chằm hamburger trong tay, nhíu mày suy nghĩ về cảm giác mà mình nhận thấy trong khoảnh khắc vừa rồi, lập tức cau mày, nói với Tiêu Huân: “Tôi có linh cảm chẳng lành.”
“Tôi cứ cảm thấy thằng bé kia là lạ.” Tiêu Huân ngồi trên bàn nhỏ bẩn thỉu chất đầy tạp vật, xuyên qua cánh cổng sắt rộng mở đón khách, đánh giá đối diện với vẻ tùy ý, sau đó nhỏ giọng nói với Khưu Tố San sau rèm cửa.
Vẻ mặt đứa bé uể oải, ánh mắt vô hồn, bước đi như một con rối gỗ trong tay người phụ nữ cao gầy kia.
Mặc dù dưới lầu rất nhiều người qua đường chen vai sát cánh, nhưng Tiêu Huân và Khưu Tố San đã mai phục ở đây nhiều ngày nên đã sớm có thể phân biệt rõ ràng tình trạng của mỗi người.
Người mẹ cao gầy kia dường như hoàn toàn không chú ý tới đứa bé khác thường chỗ nào, chỉ vừa lựa chọn đồ ăn vừa nói chuyện với chủ quán, thỉnh thoảng còn nhìn chung quanh một phen, rất giống với một người mẹ độc thân chuẩn bị dọn đến sống trong cao ốc Trùng Khánh này. Mặc dù giả vờ như tùy ý, nhưng khí chất nho nhã lễ độ từ trong khung vẫn bị đám cảnh sát ánh mắt sắc bén bắt giữ nhanh chóng.
“… Mẹ con cô có thể sống ở bên kia, chủ nhà trọ sống ngay trong căn nhà đầu dãy kìa, chắc ông ta vẫn còn phòng trống cho cô đấy, rẻ tiền lắm, hơn nữa còn cách bên ngoài rất gần, một nơi như vậy rất an toàn, rất phù hợp với một người phụ nữ độc thân nuôi con như cô.” Chủ quán hamburger vừa chỉ huy học đồ rán cánh gà vừa nhiệt tình giới thiệu.
“Tôi nghe nói bên này có nhiều nhà trọ bất hợp pháp lắm, nhà họ kinh doanh thế nào? Gần đây có khách trọ chân chính nào dọn vào không? Đừng có lừa đảo đấy nhé.” Người mẹ cao gầy bày ra vẻ mặt lo lắng. Giọng bà ta ép rất thấp, nghe khàn khàn không giống bình thường.
“Không đâu, vẫn có khách mới đến trọ mà. Nè, căn phòng này với căn phòng kia đều là khách mới dọn vào mấy ngày nay đấy, cả trên lầu nữa, đều là nhà trọ của ông tóc trắng, rất nhiều người thuê trọ, danh tiếng tốt lắm.”
“Vậy thì hàng xóm láng giềng có… ý tôi là mấy người buôn ma túy linh tinh không? Có khi nào rất nguy hiểm không?”
“Làm gì có chuyện đó, đều là người bên ngoài nói bậy thôi. Làm gì có nhiều kẻ xấu giết người cướp của đến thế? Cô xem tôi bán đồ ăn ở đây này, chẳng phải rất yên ổn hay sao? Chẳng lẽ tùy tiện bán cái cánh gà rán thì sẽ gặp phải tội phạm giết người tội phạm buôn ma túy?” Ông chủ vừa cười xua tay, vừa chỉ vào một hộ gia đình thuê trên tầng hai quán trọ, rảnh rỗi nên nhiệt tình giới thiệu:
“Kìa, chỗ đó là một gia đình 8 người, nghe nói người chồng lên người, giường gỗ chồng từng tầng một, tạo thành cái giường sáu tầng trong căn nhà đó…”
“Còn nhà kia là một cặp vợ chồng, cũng không có con cái gì hết, mới dọn đến hai ngày trước, lá gan nhỏ giống hệt cô, cứ hết nhìn đông sang nhìn tây, cứ như thể rất sợ gặp phải kẻ xấu…”