Chương 1276: Mưa gió sắp đến 3
“Căn nhà này cũng là một cặp vợ chồng luôn, mới dọn từ hôm qua. Người trẻ tuổi bây giờ thật không dễ dàng chút nào, giá nhà càng ngày càng đắt đỏ, làm ăn thì càng ngày càng khó…”
Người mẹ cao gầy mỉm cười đáp lại, phản hồi rất tốt, khiến chủ quán cứ kể mãi kể mãi, ba hoa khoác lác như thể cuối cùng cũng gặp được người tri kỷ thấu hiểu trí tuệ của ông ta.
“Giống như chuyên đến đây để hỏi thăm tin tức.” Khưu Tố San quan sát một lát, mặc dù không nghe rõ đối diện đang nói gì, nhưng thấy ông chủ quán hamburger chỉ chỉ trỏ trỏ thì cũng đoán được một chút.
“Madam…” Tiêu Huân bỗng ngồi thẳng lưng.
“Cái gì?” Khưu Tố San nhìn anh ta.
“Hình như là người của tổ mà hồi trước chị dẫn dắt, CID-B kìa.” Cho dù ngồi trong nhà, Tiêu Huân cũng đề phòng không chỉ tay mà chỉ nháy mắt ra hiệu cho Khưu Tố San xem.
Thế là Khưu Tố San đứng sau rèm cửa nhìn theo tầm mắt của anh ta, lập tức thấy Lâm Vượng Cửu ngậm tăm tiến vào, cứ đi lòng vòng trước mấy quầy hàng, vừa đá nơi này, tựa lưng vào chỗ nọ như một tên vô lại, du thủ du thực hỏi đồ ăn Ấn Độ nhà ai ngon nhất.
Cách đó mấy bước, Đàm Tam Phúc đội ngũ giả vờ như hoàn toàn không quen biết Lâm Vượng Cửu cũng bước vào. Anh ta không dừng lại mà vẫn đi tiếp vào bên trong, sau khi rẽ vào một góc tối, anh ta âm thầm đứng trong bóng tối nhìn về phía sau lưng mình, như thể đang tìm kiếm ai đó trong đám đông cao thấp mập ốm lui tới đằng sau.
Khưu Tố San nhíu chặt mày, chớp mắt, lập tức nhớ đến vụ án giết người liên hoàn mà gần đây được đăng tin trên báo chí. Có lẽ người của tổ B đến đây vì người kia, chẳng lẽ đã có mục tiêu?
Cô đang suy nghĩ thì bỗng thấy một nhóm người khiêng máy quay phim hoặc đeo máy ảnh theo thứ tự ùa vào từ cổng vào của khu cao ốc này, trong đó còn có một số người mà Khưu Tố San từng tiếp xúc.
Đều là phóng viên của các tòa soạn báo.
Đa số người trong nhóm phóng viên này đều không thuộc cùng một tòa soạn báo, không hẹn mà cùng nhau đến đây, trông vẻ mặt họ rất mờ mịt, hết nhìn đông tới nhìn tây, thỉnh thoảng còn lại gần đối thủ cạnh tranh của mình hỏi thăm tình huống lúc này là thế nào.
Trong đó hai nhóm người bước lên cầu thang, vừa đi vừa không ngừng đánh giá quán trọ đối diện.
Họ đi ngang qua biển hiệu in dòng chữ photocopy – in ấn, trên thực tế là cửa hàng bán giấy tờ giả, tiếng trò chuyện truyền vào tai Khưu Tố San và Tiêu Huân:
“Các anh cũng nhận được điện thoại hả?”
“Đúng vậy.”
“Cuộc điện thoại mà các anh nhận được nói thế nào?” Một người trong số đó hiển nhiên muốn tìm hiểu tình huống của đối phương, lại không muốn tiết lộ quá nhiều tin tức mà mình nhận được.
“Chúng ta chắc chắn là giống nhau rồi.” Một người khác cũng không muốn trả lời thống khoái nên chỉ cười vòng vo.
“Ôi chao, không phải là nói nơi này sắp xảy ra án mạng hay sao?”
“Nghe bảo vẫn là đang tiến hành giết người, tôi xách theo cả máy quay phim luôn đây. Tôi thấy anh cũng mang theo kìa.”
“Đúng rồi.”
“Nói địa chỉ là hotel Phúc Đường kia phải không nhỉ? Cùng nhau tìm một vị trí ổn thỏa thôi nào…”
Khưu Tố San trợn tròn đôi mắt, ngay sau đó thấy chú Cửu dường như cũng nhận thấy điều gì đó khác thường, nhìn về phía Tam Phúc ở nơi xa hô ứng với mình, gật đầu nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra, sau đó xoay người lập tức đi ra ngoài.
Khưu Tố San tin rằng chú Cửu ra ngoài gọi điện thoại cho Phương Trấn Nhạc hoặc Dịch Gia Di, cô cũng quay sang nói với Tiêu Huân: “Tôi gọi điện thoại cho trụ sở chính.”
Cô vừa cất lời thì máy BB-Call đeo bên hông chợt vang lên. Cô lấy ra xem, trên màn hình viết một dòng mệnh lệnh:
[CID có nhiệm vụ ở chỗ cô, đừng quấy rầy, đừng bại lộ.]
Mệnh lệnh này có nghĩa là không cho họ tham dự, thậm chí còn phải trốn thật xa để tránh bị liên lụy.
Khưu Tố San ngẫm nghĩ, vẫn đi đến trước điện thoại bàn đã được mã hóa, tiếp tục suy tư mấy giây, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho đồng nghiệp cũ của mình.
…
Cao ốc Trùng Khánh người đến người đi rất ồn ào, người có màu da nào, màu tóc nào, màu mắt nào cũng có. Rất nhiều người nói rằng nơi này là cao ốc toàn cầu, ở đây bạn có thể thấy tội phạm đủ mọi sắc tộc hình dáng.
Hôm nay đám tội phạm đều cảm thấy bất an. Dường như sào huyệt an toàn của chúng trở nên là lạ.