Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1277 - Chương 1277 - Sân Khấu 1

Chương 1277 - Sân khấu 1
Chương 1277 - Sân khấu 1

Chương 1277: Sân khấu 1

Bình thường sẽ không có nhiều người ăn mặc nhân mô cẩu dạng như tinh anh đi tới đi lui ùa vào nơi này. Những người đó mang theo máy ảnh, mặc tây trang hoặc áo gió sang trọng, hết nhìn đông tới nhìn tây như thể muốn trông chừng mai phục bắt giữ hành vi phạm tội ở đây, khiến người ta bất an.

Còn có những người đi đường hết nhìn đông tới nhìn tây chung quanh nữa, có phải có rất nhiều cảnh sát chìm ẩn nấp trong đám đông đó không?

Năm sáu tên côn đồ chen chúc một góc nào đó trong quán cơm Việt Nam vùng nhau quay đầu, xuyên qua vô số kẽ hở giữa kiến trúc và tạp vật, rình xem một số người vừa quẹo vào khu vực khác.

Mọi người đều không nói chuyện, nhưng lúc trao đổi ánh mắt dường như đã truyền đạt vô số tin tức cho nhau.

Trong một căn hộ nào đó ngay cả ban ngày cũng kéo rèm cửa che kín mít trên tầng hai có sân trống, một đại ca đang phân chia ma túy cho đám đàn em ngậm điếu thuốc lá bên hàm trái, híp mắt lẩm bẩm mơ hồ:

“Phần này cho Bốn Mắt, đống này cho thằng Cường răng hô, còn chỗ này cho mày, A Hồng, mang ra phố Bát Lan bán…”

Mấy tên đàn em đang cất hàng được chia cho mình vào túi áo hoặc bao da, thằng A Tín đứng bên cửa sổ canh gác bỗng khẩn trương quay đầu: “Anh Lai, hình như có cớm! Còn có rất nhiều phóng viên kéo đến.”

Mấy tên đàn em vừa nhận được hàng lập tức kinh hãi trố mắt, nhao nhao hỏi chuyện gì xảy ra.

Anh Lai bóp đầu lọc thuốc lá, tùy tiện giũ tro rơi xuống bên chân, cười khẩy: “Sợ cái gì? Đi từ cửa sau, chia nhau rời đi từ các tòa nhà khác nhau! Đứa nào bị bắt được thì đừng nói gì hết, không thì tao lấy mạng chúng mày!”

Dứt lời, hắn ta đạp một phát lên mông Bốn Mắt gần mình nhất, sau đó lập tức đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu.

Thấy rất nhiều người mặc quần áo và thần thái hoàn toàn không hợp với không gian chung quanh đang đi qua đi lại trong sân dưới lầu, hắn ta xấu hổ quay lại hỏi cô gái váy đỏ đứng tựa lưng vào cửa khẩn trương nhìn mình:

“Còn bao nhiêu hàng trong phòng?”

“Bốn mươi gói.” Sắc mặt của cô gái váy đỏ cũng hơi trắng bệch.

“Mang hết vào nhà vệ sinh, một khi có người gõ cửa thì lập tức dội bồn cầu.” Dứt lời, anh Lai kêu đàn em đứng bên cửa sổ trông chừng cũng cùng nhau làm việc.

Sắc mặt mọi người đều rất khó coi, thiệt hại lần này có khả năng lên tới mấy triệu đồng.

Anh Lai ngậm thuốc lá, đổ hàng trong túi nilon vào bồn cầu để đề phòng nếu cảnh sát xông vào thì mình có thể dội hết xuống bồn cầu ngay lập tức.

Hắn ta vừa làm việc vừa mắng:

“Mẹ kiếp bọn cớm chết tiệt không biết lại định làm cái gì, còn lôi cả đống phóng viên đến đây. Làm gì? Bắt người còn định đăng tin luôn à? Tính giúp bố mày nổi tiếng hả?”

Sau đó lại là một trận hùng hổ mắng chửi.

Có rất nhiều tên tội phạm như anh Lai. Họ đều cho rằng phóng viên và cảnh sát cùng nhau ùa vào đây là muốn tìm mình.

Tất cả những kẻ sống trong “Ác Nhân cốc” đều cảm thấy bất an, toàn bộ đều võ trang đầy đủ, đề phòng một là rút lui, hai là liều mạng ngươi chết ta sống với đám cảnh sát.

Một số kẻ có đầu óc lại cảm thấy khó hiểu, vì sao lại có nhiều phóng viên đến thế?

Lần này trông khác hẳn những nhiệm vụ truy bắt trước kia…

Khi nhận được điện thoại của chú Cửu, xe của Dịch Gia Di đã đến gần cao ốc Trùng Khánh.

Cô nhìn trái nhìn phải tìm chỗ đậu xe, đã thấy những chiếc xe hơi thuộc các nhãn hiệu có tiếng tăm đậu khắp nơi, còn có bảy chiếc xe thương vụ và mấy chiếc xe van có dán logo mà tên của hãng truyền thông dùng làm xe công việc di động…

Cô vội vàng đỗ xe, mặc áo chống đạn theo lời dặn của anh Nhạc, mang theo điện thoại cục gạch và bộ đàm rồi chạy một mạch về phía cổng cao ốc Trùng Khánh, từ xa đã thấy chú Cửu đứng trước cửa đợi mình.

Cô vừa định sang đường cái thì bỗng thấy người quen. Cô cau mày, vẫy tay gọi đội ngũ Nhật báo Cam Xanh mang theo nhiếp ảnh gia cùng nhau đến đây. Nhiếp Uy Ngôn và một biên tập viên khác quen mặt cũng vẫy tay chào cô, sau đó nhanh chóng đến chỗ cô.

“Sao các anh lại chạy đến đây?” Gia Di nghi hoặc hỏi.

“Có người gọi điện thoại cho ban biên tập chúng tôi, nói là cao ốc Trùng Khánh sắp xảy ra hung án, còn nói nếu chúng ta đến kịp thời thì có lẽ sẽ lấy được tin tức đầu tiên…” Nhiếp Uy Ngôn ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm: “Phát sóng trực tiếp.”

Bình Luận (0)
Comment