Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1284 - Chương 1284 - Ngàn Cân Treo Sợi Tóc 2

Chương 1284 - Ngàn cân treo sợi tóc 2
Chương 1284 - Ngàn cân treo sợi tóc 2

Chương 1284: Ngàn cân treo sợi tóc 2

“Chắc chắn mẹ tôi đã trút hết oán khí phẫn hận vào đống thịt đó nên nghe đồn rằng tất cả những người đàn ông từng ăn thịt kho ở nhà chúng tôi đều không bao giờ ngoại tình.”

“Trên đời này có những kẻ ác, nếu pháp luật không thể trừng trị hắn thì hẳn là giao cho những người như chúng tôi trợ giúp pháp luật.”

Chung quanh đều im thin thít. Ngay trong tòa cao ốc Trùng Khánh ồn ào nhất Hương Giang lại có thời khắc vắng lặng hiếm hoi như vậy ngay giữa ban ngày.

Mỗi người đều cảm thấy dường như có âm khí lạnh buốt lởn vởn chung quanh, không ai dám nói chuyện bậy bạ, chỉ kìm nén cảm giác sợ hãi kinh hoàng nổi da gà, trên mặt dần dần lộ vẻ không đành lòng tiếp tục lắng nghe.

“Cô có biết lá gan với trái tim của Joe ở đâu không?” Diêu Thanh Điền hỏi.

“…” Dịch Gia Di mím môi không trả lời.

“Chắc chắn cô đã đoán được rồi nhỉ, madam?”

“Ông đã ăn luôn.” Giọng Dịch Gia Di vừa lạnh lẽo vừa trầm lắng như sương sớm trước khoảnh khắc mặt trời dâng lên, lắt lẻo nặng trịch trên đầu lá, gần như kết thành sương giá vào thời khắc đêm tối rét buốt.

“Tôi biết ngay cô sẽ hiểu mà.” Giọng Diêu Thanh Điền bỗng trở nên nhỏ hơn, chậm hơn, dường như đang tỉ mỉ thưởng thức cảm xúc quý giá nào đó: “Tôi muốn thử một lần, nếu trút hết nguyện vọng mãnh liệt của mình vào nội tạng rồi ăn luôn chúng thì có thể sở hữu ma lực nào đó như mẹ tôi bán thịt cha tôi không?”

“Tôi nghĩ tôi thật sự có rồi, điều ước của tôi có liên quan tới cô đấy, madam.”

Diêu Thanh Điền tiến về phía trước một bước, đứa bé trong lòng bị ông ta kẹp giữa mình và lan can.

Nhìn động tác của ông ta, trái tim Gia Di bị siết chặt. Nhìn đứa trẻ bị chặn trước ngực, cô càng ngày càng lo lắng tình trạng sức khỏe của đứa bé.

Mấy chiếc máy quay ở hiện trường đều đang ghi hình. Trong đó phóng viên của đài truyền hình lớn nhất tranh thủ lúc Diêu Thanh Điền nói chuyện, rút một cuộn băng đã ghi hình xong giao cho trợ lý bên cạnh, dặn dò đối phương chạy về đài truyền hình với tốc độ nhanh nhất, liên hệ với lãnh đạo của đài phát sóng ngay bây giờ!

Nhận được mệnh lệnh, trợ lý ôm băng ghi hình vào lòng rồi xoay người vội vàng bỏ chạy như có phi mao thối.

Còn một nhân viên của đài truyền hình khác thì tranh thủ lúc người quay phim đang ghi hình, đi tìm kiếm khắp nơi, muốn mượn một ổ điện để bảo đảm máy quay phim có thể hoạt động mà không bị dừng lại.

Nếu có thể kéo được dây kết nối internet thì càng cảm ơn trời đất. Nếu cướp được phát sóng trực tiếp tin tức bùng nổ cỡ này thì ratings sẽ lập tức tăng vọt.

Khưu Tố San đứng trên tầng hai thấy rõ hành vi của cánh phóng viên dưới lầu, không nhịn được mím môi suy nghĩ, lỡ như bị mẹ của đứa bé thấy cảnh tượng này thì không biết sẽ lo lắng cỡ nào.

“Ông ước nguyện điều gì?” Nhìn Lưu Dục Viễn trong lòng Diêu Thanh Điền, Gia Di không nhịn được tiến lên một bước, giả vờ bày ra vẻ mặt quan tâm.

“Tôi muốn được giống như cô, hoặc là nói… giống như cô trên báo chí, làm sứ giả của chính nghĩa, đại diện cho những nạn nhân, bắt được hung thủ thay họ… Làm một người… được mọi người kính sợ.”

Giọng Diêu Thanh Điền hơi cao vút, biểu hiện sự khát vọng của ông ta.

“…” Môi Gia Di kéo căng thành một đường thẳng, không bày ra vẻ mặt nên có của một người được tâng bốc.

“Tôi ăn nội tạng của Joe gửi gắm nguyện vọng của tôi, vừa dùng thân thể chính nghĩa của tôi tinh lọc tội ác của hắn ta, vừa cầu nguyện tôi sẽ trở nên tốt hơn… Cho nên, hôm nay tôi mới đến nơi này.”

Gia Di chắp hai tay sau lưng, nắm chặt thành quyền.

Lúc này, chú Cửu đã đứng trên chỗ cao mà Gia Di yêu cầu, đội mũ che nắng của phóng viên, cầm súng trong lòng bàn tay, giấu trong ống tay áo.

Trong lúc Diêu Thanh Điền nói chuyện, ông ta lau lòng bàn tay ẩm ướt trong ống tay áo, không chớp mắt nhìn chằm chằm bàn tay Dịch Gia Di, tim đập thình thịch như trống trận.

“Madam, hôm đó cô nói rằng tôi không đại biểu cho chính nghĩa.”

“Khi tiêu hóa trái tim đen thui của Joe, tôi bỗng hiểu rõ ý cô. Cô nói đúng. Sau đó tôi… tôi cực kỳ bức thiết muốn bị cô bắt giữ. Tôi muốn bị cô bắt giữ cơ…”

Diêu Thanh Điền cứ như một fan hâm mộ đủ tư cách, ánh mắt nhìn Dịch Gia Di tràn đầy nóng bỏng, không sợ ánh mắt đánh giá và phản đối của cô, muốn dùng mọi thứ của bản thân để tuyên bố rằng: tôi tin tưởng cô hơn bất cứ kẻ nào.

Ông ta hơi lùi về sau nửa bước, nói tiếp:

“Mặc dù cô thả tôi về nhà, nói với truyền thông rằng lần trước các cô đã nhầm người.”

Bình Luận (0)
Comment