Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1283 - Chương 1283 - Ngàn Cân Treo Sợi Tóc 1

Chương 1283 - Ngàn cân treo sợi tóc 1
Chương 1283 - Ngàn cân treo sợi tóc 1

Chương 1283: Ngàn cân treo sợi tóc 1

Diêu Thanh Điền bỗng bắt đầu tìm kiếm Dịch Gia Di. Tất cả truyền thông và người dân vây xem đều nhìn ngó chung quanh để tìm kiếm bóng dáng của thần thám Tây Cửu Long thường được đăng trên báo chí như ông ta.

Tay buôn ma túy anh Lai nấp sau cửa sổ nghe thấy tiếng Diêu Thanh Điền gọi cảnh sát, không nhịn được chép miếng kẹo cao su đã nhai đến mức không còn một chút hương vị, nhăn mặt lẩm bẩm:

“Thằng suy này, còn điên hơn cả tụi này.”

Lúc này, Diêu Thanh Điền vẫn còn là tiêu điểm của mọi người lại hô to:

“Đừng trốn nữa tổ trưởng Dịch, cô ra đây đi, tôi muốn nói chuyện với cô!”

Dịch Gia Di ngừng thở, cắn răng một lát rồi bỗng quay sang nói với Lâm Vượng Cửu:

“Chú Cửu, chú thấy vị trí kia không? Chính là vị trí trên cao mà phóng viên kia đang đứng. Diêu Thanh Điền không biết chú, lát nữa chú mượn cái mũ che nắng của phóng viên bên cạnh rồi đứng ở đó.”

“Khi nào đến thời cơ phù hợp, tôi sẽ ra dấu này cho chú, chú lập tức nổ súng ngay, không được do dự!”

Gia Di nói rất nhanh, đồng thời giơ ngón trỏ tay phải lên cho chú Cửu thấy, hứa hẹn làm tín hiệu nổ súng.

“Nổ súng? Tại đây ư?” Chú Cửu thoáng kinh ngạc.

“Hôm nay Diêu Thanh Điền dám làm chuyện như vậy ngay trong tầm mắt mọi người, nói không chừng ông ta đã chuẩn bị tinh thần không thể sống sót trở về. Điều ông ta muốn làm có lẽ chỉ đơn giản là biểu diễn vở kịch dùng dao đâm ‘người chồng bất hiếu’ mấy phát, mà có khả năng ông ta sẽ thật sự thực hiện ‘hành quyết’ trước ống kính một lần. Tôi sợ nếu chúng ta không nổ súng, cứ lạc quan chờ đợi tiếp thì một là ‘người chồng bất hiếu’, hai là đứa bé kia sẽ trở thành ‘đối tượng hành quyết’ của ông ta.” Gia Di mím môi: “Bắn vào đầu, đạn bắn trúng đầu sẽ không tiếp tục xuyên thấu, cho dù bắn thủng đầu lâu thì hai lớp xương sọ cũng sẽ giảm bớt động lực của nó rất nhiều.”

“Nhưng… tôi có ổn không?” Giọng chú Cửu yếu ớt, tràn ngập do dự.

Gia Di nhìn thẳng vào mắt chú Cửu, khẳng định: “Bắn vào mục tiêu xác định, hơn một năm qua hầu như mỗi tuần chúng ta đều tập bắn súng, kỹ thuật bắn của chú Cửu rất chính xác mà.”

“…” Lâm Vượng Cửu hơi mím môi.

Lỡ như không bắn trúng, xảy ra chuyện gì thì rất có khả năng sẽ chịu xử phạt không nhẹ.

Ông ta sắp nghỉ hưu rồi, yên ổn cầm số tiền nghỉ hưu nhiều gấp mấy chục lần tiền lương của mình, rời khỏi sở cảnh sát với chiếc ví căng đầy, mới là sự lựa chọn phù hợp ổn thỏa nhất.

Lúc này hoàn toàn không nên gây phức tạp, không thì…

Nhưng khi thấy ánh mắt của Dịch Gia Di, cuối cùng ông ta vẫn gật đầu.

Gia Di biết chuyện này sẽ gây áp lực rất lớn cho chú Cửu, nhưng bây giờ cô không thể gánh vác nhiệm vụ này, đành phải giao cho ông ta.

Gia Di vỗ vai chú Cửu rồi mới hít sâu một hơi, nhanh chóng di chuyển thân thể, chen ra khỏi đám đông, đứng bên cạnh Nhiếp Uy Ngôn.

“Diêu Thanh Điền, ông đã bị cảnh sát bao vây, đừng ngoan cố chống cự!” Dịch Gia Di ngẩng mặt lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Ống kính chung quanh đột nhiên đồng loạt đổi hướng, tất cả nhắm về phía tổ trưởng Dịch.

“Cảnh sát Dịch, quả nhiên cô cũng đến đây.” Diêu Thanh Điền mím môi, đối diện với Dịch Gia Di một lát rồi mới thở dài khe khẽ, nói:

“Tôi cũng không phải trời sinh như thế này… Không sợ máu, dám giết người, còn mổ bụng Miêu Lợi Quần, ngũ mã phân thây Joe…”

“Lúc cô thăm hỏi đã từng gặp mẹ tôi rồi đấy, tính cách của bà ấy rất mạnh mẽ dũng mãnh, từ bé tất cả mọi người trong gia đình tôi đều phải nghe lời bà ấy. Cha tôi không chịu nổi áp suất thấp trong nhà nên đã tìm một người phụ nữ biết dỗ dành ông ấy ở bên ngoài.”

“Cô có biết sau này ông ấy thế nào không?”

“Thế nào?” Gia Di thấy lúc nói chuyện, thân thể của ông ta sẽ dần dần thả lỏng, con dao găm cũng cách xa động mạch cổ của đứa bé một chút nên dứt khoát thuận theo đề tài của ông ta.

“Cho dù tính cách của vợ tệ cỡ nào thì cũng là người vợ do ông ấy lựa chọn mà. Ông ấy chẳng những không biết ơn vì người vợ tháo vát chịu khổ nhọc làm việc nuôi gia đình, mà còn làm chuyện có lỗi với người vợ, thế nên tất nhiên chỉ còn đường chết chứ sao.”

“Trong suốt một khoảng thời gian rất dài, tôi không thấy cha tôi đâu, sau này còn tham gia tang lễ của cha. Mãi đến khi các hàng xóm láng giềng âm thầm rỉ tai nhau bị tôi nghe lỏm, tôi mới vỡ lẽ hóa ra mẹ tôi đã giết người cha ngoại tình, sau đó bỏ vào nước kho thịt, vại muối dưa, nấu cha tôi thành thịt kho, thịt muối bán cho đám đàn ông đến quán nhà tôi ăn cơm.”

Bình Luận (0)
Comment