Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1282 - Chương 1282 - Rối Loạn Nhân Cách Kịch Tính 2

Chương 1282 - Rối loạn nhân cách kịch tính 2
Chương 1282 - Rối loạn nhân cách kịch tính 2

Chương 1282: Rối loạn nhân cách kịch tính 2

“Tôi cầm dao găm đâm thật mạnh vào bụng Miêu Lợi Quần. Đó là sự trừng phạt mà hắn ta nên chịu đựng! Thiên đao vạn quả cũng quá hời cho hắn ta! Cũng may kết quả rất tốt đẹp, hắn ta bị trừng phạt một cách xứng đáng, chính nghĩa vẫn giành được thắng lợi.”

Nói đến đây, Diêu Thanh Điền hơi ngẩng đầu lên, bày ra tư thế như chuẩn bị nghênh đón ánh đèn huỳnh quang chiếu lên người mình.

Quả nhiên tiếng tách tách vang lên chung quanh, Diêu Thanh Điền khẽ nheo mắt, dường như đang hưởng thụ.

Dưới lầu, Gia Di nhìn chằm chằm vào đứa bé mà đối phương ôm trong lòng. Cậu bé lúc trước đôi mắt đờ đẫn đang càng ngày càng uể oải, dường như sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Chú Cửu cũng từ đằng sau lại gần, đứng sau lưng Gia Di nói nhỏ:

“Thoạt nhìn như bỏ thuốc nên đầu óc thằng bé không được tỉnh táo cho lắm. Không phải trong giai đoạn dược hiệu tăng lên thì cũng là giai đoạn dược hiệu dần dần biến mất. Tôi còn nhớ hồi trước bác sĩ pháp y từng nói về tình huống kiểu này.”

Gia Di gật đầu, có lẽ là GHB sẽ dẫn đến nhịp tim chậm lại, ức chế hô hấp, ảo giác huyễn thính, mất ý thức hoặc hôn mê vân vân… Tình trạng hiện tại của đứa bé có vẻ không được tốt cho lắm, cô chỉ sợ lỡ xuất hiện tình huống như ức chế hô hấp thì sẽ gây ảnh hưởng cho não bộ của đứa bé.

Cô nóng lòng muốn chế phục Diêu Thanh Điền, nhưng vẫn chưa phát hiện được thời cơ.

Nắp túi đựng súng bên hông đã sớm bị cô mở ra, nhưng mặc dù là cô, nổ súng trong tình huống như vậy cũng không dám bảo đảm 100% sẽ không xúc phạm tới đứa bé hoặc là người dân vô tội khác.

Mà con đường quẹo lên tầng hai nằm ngay trong phạm vi tầm nhìn của Diêu Thanh Điền. Nếu lúc này cô lên lầu tìm vị trí nổ súng tốt hơn, chỉ cần vừa bước chân ra sẽ lập tức bị phát hiện.

Trong căn phòng tối tăm tầng hai, Tiêu Huân đã sớm ngồi không yên, lúc này đang đứng sau rèm cửa sổ quan sát cùng Khưu Tố San.

“Thật sự hoàn toàn không ra tay sao?” Tiêu Huân nhíu mày, rất lo lắng cho đứa bé bị Diêu Thanh Điền kẹp trước ngực.

“Cậu ra tay có bách phát bách trúng được không? Có bảo đảm sẽ tuyệt đối không khiến thằng bé chết nhanh hơn không? Có xúc phạm tới người khác không? Hơn nữa… mệnh lệnh bên trên là không được bại lộ.” Khưu Tố San vẫn cau mày thật chặt. Cô di chuyển ánh mắt, nhìn về phía đám đông xem náo nhiệt dưới lầu.

“Vậy thì không làm gì hết? Thế này thì quá…” Tật nói nhảm của Tiêu Huân vẫn chưa sửa lại, vẫn khẩn trương đến mức cứ nói lẩm bẩm không dừng được.

“Đám Dịch Gia Di đã đến rồi, tin rằng họ sẽ xử lý tốt.” Khưu Tố San ngắt lời anh ta, bĩu môi chỉ bên dưới.

“…” Ánh mắt Tiêu Huân nhìn lướt xuống phía dưới một vòng, mấy giây sau mới thấy Dịch Gia Di đứng sau bóng lưng của một phóng viên cao to.

Chỉ thấy sắc mặt nữ tổ trưởng nghiêm nghị, mai phục trong bóng tối như chim ưng theo dõi con mồi.

Cơ bắp trên người anh ta bỗng thả lỏng, cứ như thể Dịch Gia Di có được năng lực khiến người ta yên tâm như thế đấy.

Dịch Gia Di quan sát chung quanh thật kỹ, tính toán góc độ các thứ, đồng thời vểnh tai lắng nghe Diêu Thanh Điền giảng giải sự tích của mình cho cánh truyền thông một cách tỉ mỉ:

“… Tôi đầu độc mèo hoang, tất nhiên là vì mèo hoang quấy nhiễu người dân, săn bắt những loài chim quý hiếm, các ban ngành liên quan không bắt giết nên tôi đành phải ra tay thôi.”

“… Chó cưng cứ đi bậy khắp nơi, nếu chủ nhân không thể giải quyết hậu quả của chúng thì dứt khoát đừng nuôi chó nữa. Thế nên…”

“… Một kẻ hoàn toàn không có cống hiến gì cho xã hội, còn cần trung tâm bảo trợ xã hội lãng phí tiền thuế của dân chúng trợ giúp hắn ta… Hơn nữa tên vô gia cư đó còn thường xuyên ném đá vào người qua đường, chẳng lẽ hắn ta không đáng chết sao? Tôi giết hắn ta thì chính phủ có thể dùng số tiền nuôi dưỡng hắn ta dùng vào việc có ích hơn, làm vậy chẳng lẽ không đúng sao?”

“… Miêu Lợi Quần giết chết vợ mình, chẳng những không biết bớt phóng túng mà ngược lại càng đùa bỡn phụ nữ càn rỡ hơn! Ai biết có phải vợ các anh cũng từng bị kẻ khác làm bẩn như hắn ta hay không! Tôi giết chết hắn ta, tuyệt đối là một hành động chính nghĩa!

“… Còn tên phóng viên Joe kia, sự tồn tại của hắn ta là bôi nhọ quần thể phóng viên. Cả ngày cứ đăng tin tức giả dối, dùng những lời đồn đãi xằng bậy để khơi mào cảm xúc tiêu cực của mọi người. Mỗi ngày người dân đọc báo chí của những kẻ như vậy thì đầu óc sẽ hư hết…”

“Cho nên chuyện tôi làm, mặc dù không nằm trong phạm vi pháp luật, nhưng khác cảnh sát Hương Giang là bao đâu!”

Bỗng nhiên, ông ta dừng lại trong chốc lát rồi đưa mắt nhìn quét qua bên dưới, hô to từng chữ rõ ràng:

“Cảnh sát Dịch!”

“Cảnh sát Dịch Gia Di! Tôi biết nhất định cô đã đến đây! Chắc chắn cô đang mai phục ở đâu đó nhìn tôi đúng không?”

Nói xong, ông ta xách đứa bé đã chìm vào ngủ say trong lòng mình, thân thể vô thức lắc qua lắc lại, con dao mảnh dài không ngừng lung lay bên cạnh động mạch cổ của đứa bé.

Bình Luận (0)
Comment