Chương 1295: Thành viên mới của Dịch Ký 2
Tôn Tân gãi mặt, vẫn hơi ngượng ngùng, chỉ mỉm cười rồi mím môi nhận bút, viết tên lên tay áo của đối phương, còn vẽ một gương mặt cười cho cô gái dưới sự chỉ huy của Gia Như.
Trả cây bút cho cô gái cảm thấy thỏa mãn, Tôn Tân mới thử hỏi Dịch Gia Đống: “Anh Gia Đống, em thấy Gia Di lại lên TV, thật bất ngờ, thật uy phong! Buổi tối có phải lại về nhà ăn mừng không? Em chuyên môn từ đoàn làm phim về đây!”
“Chị cả nói sẽ về, tổ B đều sẽ đến, không thiếu một ai!” Gia Tuấn thò đầu ra từ sau bếp, tay còn cầm một củ tỏi.
“Ừ, anh sắp đóng máy rồi, tối nay không có cảnh ban đêm nên có thể uống chút rượu với mọi người.” Tôn Tân cởi áo gió, treo lên giá áo trong kho hàng nhỏ đằng sau rồi xắn tay áo, thái rau giúp mọi người.
“Tối nay có món cay Tứ Xuyên để ăn rồi!” A Hương vỗ tay khen ngợi.
Ngay khi mọi người vui sướng chuẩn bị bữa tối chúc mừng Gia Di và tổ B thì hai người bước vào quán.
A Hương nghênh đón, lập tức nhận ra đối phương: “Tra tiên sinh!”
Đó là tổng biên tập của [Nhật Nguyệt Báo] từng đến đây ăn cơm cùng Thái Lam tiên sinh, hơn nữa còn là một tác giả rất nổi tiếng!
Lão tiên sinh dẫn theo chủ biên và phóng viên hàng đầu của [Nhật Nguyệt Báo] cùng đến đây gật đầu chào A Hương, sau đó đưa mắt nhìn các khách hàng lẻ tẻ đang ngồi ăn cơm trong quán.
Lúc này mặt trời mới chếch xuống, còn chưa lặn xuống gần đường chân trời. Người Hương Giang ăn bữa tối đều rất trễ, thế nên lúc này khách hàng không nhiều. Dưới sự dẫn dắt của A Hương, Tra tiên sinh vào quán ăn, ngồi vào vị trí trước cửa sổ thủy tinh của nhà bếp, không vội gọi món ăn mà chỉ lễ phép gọi hai ly trà sữa của Gia Như.
Sau đó mới bày tỏ mục đích của mình với Dịch Gia Đống, họ đến đây là vì Dịch Gia Di ―― hiện tại người vây quanh sở cảnh sát muốn phỏng vấn Dịch Gia Di chắc chắn rất nhiều, liên lạc với bộ phận quan hệ công chúng hẹn gặp Dịch Gia Di đa phần cũng thất bại, cho nên Tra tiên sinh dứt khoát đến Dịch Ký, ông ấy muốn mời Gia Di đồng ý phỏng vấn độc quyền của họ.
“… Tôi đã xem chương trình trên TV. Tôi từng biết tiểu thuyết võ hiệp mấy chục năm, sau khi thấy cảnh sát Dịch, tôi vô cùng xúc động. Nếu tân giang hồ thập niên chín mươi có nữ hiệp thì trong lòng tôi, hình tượng cụ thể chắc hẳn chính là tổ trưởng Dịch Gia Di.” Tra tiên sinh trình bày rất chân thành: “Tôi muốn viết một bài báo sâu sắc hơn, in giấy khổ lớn, có ảnh chụp màu về Dịch nữ hiệp.”
Dịch Gia Đống đeo tạp dề, hai tay chắp trước người, siết chặt nhìn Tra tiên sinh, cười đến mức đôi mắt cong lên, khóe mắt hiện lên mấy nếp nhăn. Anh ta kích động nhe răng, không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng chỉ gật đầu thật mạnh, nói:
“Tôi sẽ gọi điện cho Gia Di ngay bây giờ. Có điều bây giờ họ còn chưa tan tầm đâu, có lẽ Tra tiên sinh phải chờ một lát.”
“Không sao, các cậu cứ làm việc đi, tôi chờ được.”
Ánh nắng chiều nơi chân trời diễm lệ biết bao, ngay cả mặt biển cũng không bằng…
…
Sau khi trở về sở cảnh sát, Tannen chạy đi gõ cửa văn phòng cảnh ti Hoàng.
Trong lúc cảnh ti Hoàng bận rộn đến nỗi sứt đầu mẻ trán, anh ta vẫn hào hứng khen ngợi Dịch Gia Di suốt nửa tiếng, cuối cùng còn nhiệt tình thỉnh cầu cảnh ti Hoàng nhất định phải xúc tiến Dịch Gia Di đến trường cảnh sát mở tọa đàm! Tốt nhất là một tuần một lần!
Cảnh ti Hoàng cứ thế kiên trì ngồi nghe Tannen nịnh hót một người khác suốt nửa tiếng đồng hồ trước mặt một trưởng quan là mình…
Cuối cùng còn không thể không khen đối phương nịnh… à không, là nói rất hay, đồng thời tán thành với lời đề nghị của Tannen. Sau khi tiễn bước Tannen, cảnh ti Hoàng dứt khoát gọi điện thoại cho Quách Vĩnh Diệu bộ phận quan hệ công chúng, kết quả mỗi lần đều đường dây bận.
Chờ suốt 40 phút mới cướp được đường dây, người bận rộn Quách Vĩnh Diệu nghe điện thoại cũng không khách khí chút nào, trực tiếp giục: “Sir Hoàng, anh có chuyện gì vậy? Anh nói nhanh lên, hôm nay tổ B phá án, rất nhiều người rất nhiều việc…”
“Tôi chỉ có một chuyện thôi, cậu mau thu xếp một chút, nói chuyện với Dịch Gia Di cùng nhau tuyên truyền tuyển sinh cho trường cảnh sát.” Cảnh ti Hoàng bất đắc dĩ nói.
“Ý Sir Hoàng là mời chị Thập Nhất làm đại sứ tuyển sinh hả?” Quách Vĩnh Diệu rốt cuộc không bận, anh ta ngẫm nghĩ lại lời nói của Sir Hoàng, ánh mắt lập tức sáng lên. Đúng là ý kiến tuyệt vời!