Chương 1299: Tình yêu của chàng trai Đậu Hũ 3
“Đúng vậy, nhưng mà Tiểu Hoàng còn nhỏ, không thể coi là một gia đình được.” Gia Tuấn nghiêm trang giải thích.
“Vậy thì cái sân đằng sau có phải là hơi chật không?” Lưu Gia Minh ngẫm lại vóc dáng của Eleven vốn là một con chó lai sói.
“Đúng là hơi chật, nếu có không gian rộng bằng hai cái sân sau thì tốt biết mấy.” Gia Tuấn không nhịn được mặc sức tưởng tượng.
Đúng lúc này, Tôn Tân ngồi bên cạnh mới ăn hai miếng sườn dê bỗng cứng đờ. Cậu ngẩng đầu lên, hơi ngượng nghịu nhích mông trên ghế, sau đó nhìn Gia Tuấn rồi lại nhìn Gia Di bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Gia Di nhạy bén lập tức nhận thấy cậu ta có chuyện muốn nói, hỏi theo phản xạ: “Sao vậy?”
Vì thế, tất cả mọi người đều tò mò nhìn Tôn Tân, không rõ vì sao Gia Di lại đột nhiên hỏi cậu ta.
Mãi đến mấy phút sau, Tôn Tân lấy một bản hợp đồng từ ba lô của mình, mọi người mới ồ lên.
Chẳng trách chàng trai Đậu Hũ lại ngại ngùng!
Thì ra một người thẹn thùng, cho dù phát tài, lúc biểu lộ cũng sẽ đỏ mặt ngượng ngùng!
Bản hợp đồng đó là hợp đồng mua cửa hàng!
Tôn Tân gom hết toàn bộ tiền cát xê chụp quảng cáo, đóng phim và cát xê đặt cọc của bộ phim kế tiếp, mua cửa hàng nhỏ bán đồ ăn sáng ngay bên cạnh Dịch Ký.
Cậu cầm hợp đồng mua cửa hàng của mình, rút một tờ bản tường trình quyền sử dụng cửa hàng từ bên dưới.
Cậu chớp mắt nhìn Dịch Gia Di rồi lại nhìn Dịch Gia Đống kinh ngạc chạy ra từ sau bếp. Khi đối phương đi đến bên bàn, cậu đưa bản tường trình quyền sử dụng cửa hàng cho Dịch Gia Đống:
“Anh Dịch, quyền sử dụng cửa hàng bên cạnh.”
Từ rất lâu trước kia, khi sống trong cửa hàng tạp hóa Dịch Ký nho nhỏ, Tôn Tân đã từng mơ như vậy.
Cậu muốn mua hết cửa hàng trên con phố này để Dịch Gia Đống mở Dịch Ký.
Bây giờ ước mơ này đã bước ra bước chân đầu tiên rồi…
…
Người vẫn luôn im lặng ít nói mà im lặng, thì ra là đang âm thầm mưu tính chuyện lớn.
Chàng trai Đậu Hũ âm thầm mua cửa hàng, bỗng nhiên từ một cậu bé đại lục không nơi nương tựa, nhảy vọt thành bộ tộc có nhà.
Dịch Gia Đống cầm hợp đồng, nước mắt ầng ậng trong vành mắt.
Anh biết rõ Tôn Tân mua cửa hàng trước, chứ không phải mua một căn nhà cư trú, tất cả đều là vì Dịch Ký.
Rõ ràng chỉ mới dành dụm được ít tiền, thế mà chàng trai Đậu Hũ lại không tính toán cho bản thân, lại đi mua cửa hàng cho Dịch Ký mở rộng diện tích…
Tựa như một đứa bé nghèo khổ rõ ràng cũng chỉ có một đôi giày, nhưng lại tháo giày ra tặng cho bạn.
Dịch Gia Đống kéo ống tay áo lau nước mắt, ôm Tôn Tân, hỏi cậu ta: “Em mới thanh toán đợt đầu thôi đúng không? Sau này mỗi tháng phải trả bao nhiêu tiền? Anh cùng em trả tiền vay mua cửa hàng nhé.”
Tôn Tân đỏ mặt, vội vàng xua tay nói: “Không cần, bây giờ mỗi tháng em đều có lương cứng, quay quảng cáo đóng phim vân vân đều có thể kiếm tiền. Gần đây ông chủ còn đưa em đi học ca hát, sau này nói không chừng có thể ra đĩa nhạc. Anh Dịch, anh cứ dùng đi, không cần trả tiền cho em.”
Cậu bối rối nhét hợp đồng vào tay Dịch Gia Đống, đầy mặt thấp thỏm sợ hãi sẽ bị từ chối.
Dịch Gia Đống mỉm cười, nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra, thật sự không nhịn được, anh Dịch lại bắt đầu chảy nước mắt.
Tra tiên sinh ăn cơm ở bàn bên cạnh đang chuẩn bị tính tiền thì thấy cả đám bọn họ ngồi đây lúc cười lúc khóc, không nhịn được đè lên vai chủ biên khi anh ta định đứng dậy trả tiền.
Lão tiên sinh tựa lưng vào ghế, im lặng nhìn nhóm thanh niên này. Muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, có tình có nghĩa, cuộc đời tự do… có lẽ đây mới là nơi tồn tại hiệp nghĩa chân chính.
Không chỉ vì trở thành võ lâm minh chủ, trở thành người vô địch thiên hạ, mà còn có một nhóm bạn bè tương thân tương ái đồng hành cùng nhau, thỏa sức ăn thịt uống rượu bát to thống khoái mà sống.
Tại Hương Giang thập niên chín mươi mọi người có thể ăn uống no đủ, hạnh phúc hay không, đáng được hâm mộ hay không, thật sự không liên quan nhiều đến tiền tài.
Tra tiên sinh uống một ngụm trà xanh, nhìn vẻ mặt sống động mỗi một khoảnh khắc trên gương mặt của nhóm thanh niên, không thể dời mắt.
Người như ông ấy, đặt ở bất cứ lĩnh vực nào cũng đều được cho là rất thành công. Còn nhóm Dịch Gia Di mặc dù càng ngày càng tốt hơn, nhưng trong thành phố chênh lệch giàu nghèo rất lớn này, tuyệt đối không thể gọi là người giàu có.
Nhưng ông thật sự rất hâm mộ nhóm người Dịch Gia Đống, cho dù chỉ là những ‘nhân vật nhỏ bé’ không ai quen biết, cũng vẫn có thể tùy ý thỏa sức vui vẻ.
So với rất nhiều phú hào mà nói, thực tế những người này còn ‘giàu có’ hơn.
Kể từ khi nào, mọi người bắt đầu phán đoán cái tốt và xấu của thế giới này bằng tiền tài nhỉ?