Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 132 - Chương 132 - Hai Vụ Án Hợp Một! 2

Chương 132 - Hai vụ án hợp một! 2
Chương 132 - Hai vụ án hợp một! 2

Chương 132: Hai vụ án hợp một! 2

Trần Quang Diệu không có khả năng vì một câu nói của Dịch Gia Di mà tiến hành kiểm tra lại thi thể.

Dịch Gia Di nôn nóng muốn giải thích rõ ràng với Trần Quang Diệu nhưng đối phương và cô thật sự không thân, cũng hoàn toàn không tin tưởng cô, ngay cả lời cô nói cũng không có kiên nhẫn nghe cẩn thận.

Anh ta nhận định cô đang suy nghĩ viển vông, chỉ luôn cười lúng túng ứng phó với cô.

Dịch Gia Di nghiến răng, quay người chạy đi, cô muốn về nhà tìm mẹ, không, cô phải quay lại văn phòng tổ B để tìm cha Phương của các thám tử tổ B mới được!

Cuộc tìm kiếm hôm nay không hề suôn sẻ như ngày hôm qua.

Một nhóm người Phương Trấn Nhạc dẫn cảnh khuyển đi tìm khắp nơi tìm cả một buổi sáng mà vẫn không có một chút thu hoạch nào cả, chỉ đành chán nản trở về.

Khi về đến ngã rẽ vào cục cảnh sát, Phương Trấn Nhạc nhét mất tờ tiền xanh cho người huấn luyện chó: “Thêm ít thịt cho mấy chú chó chăn cừu Đức Thập Nhất, cũng mời các anh uống trà chiều, đã vất vả rồi.”

“Không cần đâu, sir Phương.” Người huấn luyện chó muốn từ chối, nhưng Phương Trấn Nhạc đã lảo đảo đi vào cục cảnh sát, trời nóng quá, phơi nắng đến mức cả người choáng váng rồi.

Một đám người vào nhà tắm tắm rửa và thay quần áo bình thường trước rồi mới trở lại văn phòng, cả người bơ phờ rót nước, sau đó mới vòng vào trong ngõ nhỏ ăn cơm.

Khi sắp đặt đũa xuống, đột nhiên Phương Trấn Nhạc nhớ ra gì đó, anh chọn thêm một cái đùi gà và một phần sườn cốt lết, đóng gói mang đi.

Gary và những người khác nghĩ phần đó là mua cho chú Cửu và Thập Nhất, kết quả Phương Trấn Nhạc vừa vào cục cảnh sát đã rẽ ngay.

Khi đến phòng tạm giam, thịt trong tay Phương Trấn Nhạc vẫn còn ấm nguyên, vừa vặn cảnh sát tới đưa cơm hộp cho người bị tạm giam, Phương Trấn Nhạc nhìn thấy Tôn Tân lặng lẽ nhận hộp cơm mới vẫy tay với cậu ta: “Qua đây.”

Tôn Tân hơi sững sờ, sau đó mới ý thức được là đang gọi mình, cậu ta cúi đầu chậm rãi đi tới trước song sắt giống như đã phạm lỗi sai gì đó.

“Cho đấy.” Phương Trấn Nhạc duỗi tay đưa phần thức ăn mang đi vào trong song sắt.

“?” Cuối cùng Tôn Tân cũng ngẩng đầu lên với vẻ nghi ngờ.

“Cầm lấy.”

Thiếu niên tái nhợt duỗi tay nhận lấy, xúc cảm trong tay nóng hổi, cậu ta cúi đầu ngửi một hơi, toàn là hương thơm của thức ăn ngập tràn trong mũi.

“Cán bộ, tôi không có tiền…”

“Cục cảnh sát có, ăn đi, không cần cậu trả tiền.” Phương Trấn Nhạc gật đầu tỏ ý cậu ta có thể qua đó ăn cơm.

“…” Tôn Tân mở hộp đồ ăn mang về trong tay ra, một cái đùi gà to và một miếng sườn cốt lết siêu nhiều thịt, trong một hộp cơm ở tay còn lại cũng có một thịt hai chay kèm với cơm, một sự kết hợp như vậy đúng là quá phong phú, cậu ta mím môi, rơi vào trầm tư.

“Đừng nghĩ nữa, cơm tù không ngon đến vậy đâu, ăn xong mấy bữa này, ra ngoài rồi vẫn nên chăm chỉ tự lực cánh sinh đi.” Phương Trấn Nhạc còn tưởng rằng cậu ta đã bắt đầu nghĩ đến “ăn suất cơm miễn phí này mãi mãi.”

“…” Tôn Tân lén liếc mắt nhìn Phương Trấn Nhạc rồi lại vội vàng cụp mắt xuống, chần chừ giống như muốn nói câu cảm ơn nhưng rất lâu vẫn không tìm được giọng nói và câu từ thích hợp.

Phương Trấn Nhạc nào có thời gian đợi cậu ta sắp xếp từ ngữ và cố gom dũng khí, anh chỉ phất tay rồi rời đi ngay.

Lúc này, Tôn Tân mới chậm rì rì quay người lại, chóp mũi ngửi thấy hương thịt rồi lại đột nhiên đứng bật dậy, đi nhanh đến bên giường gỗ, sau khi ngồi xuống lại cúi đầu nuốt từng miếng cơm to, gặm từng miếng thịt to.

Phương Trấn Nhạc ra khỏi cửa chưa được bao lâu lại gặp được Quách Vĩnh Diệu, sau khi chào hỏi, anh đột nhiên dừng chân, quay đầu nói: “Đùi gà và sườn heo của Tôn Tân do anh thanh toán nhé.”

“Gì cơ?” Quách Vĩnh Diệu đang cầm một đống bản thảo, nâng mắt nhìn Phương Trấn Nhạc với vẻ mặt mơ hồ.

“Vừa rồi tôi đã kêu cảnh sát mỗi bữa đều thêm đùi gà và sườn heo cho Tôn Tân, cậu ta thảm như vậy trông cứ như chẳng thiết sống gì nữa, còn không phải đều do báo chí viết lung tung hại ra sao, anh dung túng cho báo chí cũng có trách nhiệm, số tiền đó chắc chắn nên tìm anh thanh toán rồi.” Không được trốn.

Bình Luận (0)
Comment