Chương 133: Hai vụ án hợp một! 3
“…” Quách Vĩnh Diệu nghiêng đầu trừng mắt, phát hiện ra Phương Trấn Nhạc đang nhìn anh ta với vẻ thờ ơ, lúc này mới bất đắc dĩ lắc đầu: “Được được được, lát nữa tôi sẽ đi trả tiền cho cảnh sát đó.”
Lúc này Phương Trấn Nhạc mới gật đầu, dựng ngón cái với Quách Vĩnh Diệu, sau đó sải bước rời đi nhanh như chớp.
“Ôi.” Quách Vĩnh Diệu đứng nguyên tại chỗ, thở dài với vẻ bất đắc dĩ.
Cầu cho vụ án sau này mà tổ trọng án B nhận được đều không có bất cứ sự hợp tác gì với bộ phận quan hệ công chúng, càng hy vọng toàn bộ thám tử tổ trọng án B tuyệt đối đừng kích động dư luận xã hội.
Anh ta không làm gì được Phương Trấn Nhạc này, còn tiếp tục gây sức ép thế này nữa thì một giám sát Quách này như anh ta nên đổi tên thành “giám sát oan uổng” luôn đi.
Oan chịu không thấu!
…
Phương Trấn Nhạc vừa mới ngồi xuống cái ghế cũng được coi là mềm mại của mình trong văn phòng, còn chưa nghỉ ngơi được một lúc đã nghe thấy tiếng chạy dồn dập trong hành lang.
Ngay sau đó, Dịch Gia Di lao vào từ ngoài cửa, trông thấy anh đôi mắt lập tức sáng lên giống như nhìn thấy người thân.
Cô chạy tới trước mặt anh, thở hổn hển, đôi mắt nhìn thẳng vào anh tràn đầy vẻ mong đợi.
Phương Trấn Nhạc vô thức ngồi thẳng người dậy, trái tim cũng bị bóp chặt theo.
Bộ dáng này của cô giống như ngay sau đó muốn ôm anh ta thật chặt, hoặc là đột nhiên quỳ một gối xuống cầu hôn vậy, anh không chỉ chẳng hiểu tại sao lại khẩn trương mà ngay cả vẻ mặt cũng trở nên hơi lúng túng.
“Anh Nhạc, anh giúp tôi nói với anh Đại Quang Minh đi, người bị hại trong vụ án vứt xác ở công viên Lạc Quần đó và người bị hại trong vụ phân thây của chúng ta có khả năng bị cùng một người giết.” Dịch Gia Di vội vàng nói, logic có hơi kém nhưng Phương Trấn Nhạc vẫn thấp thoáng nghe hiểu được.
Ra là chuyện công à…
Anh có hơi dở khóc dở cười, chỉ vào cái ghế bên cạnh: “Từ từ nói.”
Dịch Gia Di lập tức kéo cái ghế tới, quay người lại đi tìm nước, sau khi uống một hơi mới ngồi lên ghế, đối mặt với Phương Trấn Nhạc, giọng nói vì tâm tình kích động mà rõ ràng có hơi cao: “Không có bất cứ một kẻ giết người hàng loạt nào có thể luyện ra khả năng che giấu thông tin của mình sau khi giết người ngay lập tức được, hung thủ trong vụ án chặt xác chắc chắn cũng từng là một người mới vào nghề, khi ấy anh ta không biết phân thây cũng không hiểu cách giấu đầu, chỉ biết cố hết sức phân thây thi thể rồi chia ra ném ở các khu vực để che giấu thân phận của người bị hại.
Cho nên lần đầu tiên hung thủ giết người rất có khả năng cũng không hề chặt xác.
Nếu tôi là hung thủ, sau khi giết người không biết nên xử lý thi thể thế nào, rất có khả năng sẽ xử lý đơn giản thi thể rồi vứt vào bụi cỏ.
Đây là lần đầu tiên hung thủ giết người, dấu vết để lại nhiều nhất, thông tin tiết lộ cũng nhiều nhất, cơ hội cho chúng ta phá được vụ án cũng lớn nhất.
Vụ án chặt xác này, chúng ta mãi vẫn chưa có cách nào xác định được trong những khối thi thể này, đâu mới là lần đầu tiên hung thủ gây án, theo quan điểm của tôi, những người này đều không phải.
Nhưng thi thể nữ trong vụ án vứt xác ở công viên Lạc Quần thì đúng.
Người bị hại trong hai vụ án này đều là nữ, hung thủ đều tìm nữ giới trẻ tuổi để ra tay, đều có hành vi xâm hại, trước khi nạn nhân nữ chết và sau khi chết đều có hành vi đánh đập và ngược đãi, nạn nhân nữ đều bị bóp cổ ngạt thở đến chết, địa điểm ném xác đều ở trong khu vực nối liền với Thâm Thủy Phụ và Du Ma Địa này.
Còn nữa…”
Dịch Gia Di thở hổn hển rồi nói tiếp: “Sau khi hung thủ giết người lần đầu tiên chắc hẳn rất sợ bị phía cảnh sát phát hiện, vì thế anh ta vẫn luôn kiềm chế dục vọng tà ác của mình, thẳng đến một tháng qua đi, phía cảnh sát chưa phá được án, hai tháng qua đi, bên cảnh sát vẫn chưa phá được vụ án.
Anh ta cuối cùng cũng lấy lại được sự bình tĩnh từ trong mớ cảm xúc sợ hãi, hoảng loạn và kiệt sức ban đầu, cuối cùng cũng không còn bất cứ cảm xúc nào có thể kìm hãm được lưỡi dao của anh ta nữa, vì vậy, anh ta lại bắt đầu giết người. Bởi vì anh ta có hai tháng để ngẫm nghĩ lại sự non nớt và thiếu thận trọng trong lần đầu tiên giết người của mình nên lần này anh ta học khôn rồi, hiểu được cách chặt xác, hiểu được cánh xáo trộn các khối thi thể, không vứt xác dựa theo thời gian tử vong của nạn nhân nữa, và cũng giấu đi bộ phận chứng minh thân phận của thi thể như đầu người…