Chương 1321: Không lạy Quan Công không được 2
Sau khi đến hiện trường, mọi thứ vẫn như thường lệ.
Gia Di phái Lưu Gia Minh và Gary đi thu thập lời khai, hàng xóm láng giềng, người báo cảnh sát, người biết chuyện… đều hỏi một lượt.
Cảnh sát tuần tra báo cáo với Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di rồi giúp đỡ họ giữ gìn trật tự, canh gác chung quanh chờ bộ phận quan hệ công chúng.
Diane thu thập vết máu ngoài phòng làm xét nghiệm, không phát hiện phản ứng máu người: “Tất cả máu tìm thấy ngoài phòng đều không phải là máu người.”
Sau đó cô ta lại làm xét nghiệm mấy mẫu máu thu thập tại hiện trường: “Tất cả máu trong phòng đều là máu người.”
Gia Di âm thầm gật đầu.
“Vì sao lại có máu động vật bị vương vãi khắp nơi thế nhỉ?” Tam Phúc hộ tống A Uy chụp ảnh vết máu và bàn tay máu bên ngoài, không nhịn được đặt câu hỏi.
“Láng giềng đều nói là có ma, oan hồn chạy ra gây chuyện để cầu cứu con người gì gì đó. Còn có người thề với trời là đêm qua anh ta thấy con ma mặc đồ trắng, không muốn bị Hắc Vô Thường bắt đi nên cứ chạy lòng vòng quanh tòa nhà.” Lưu Gia Minh thu thập được khẩu cung của một số người rồi quay về báo cáo.
“Chạy lòng vòng quanh nhà? Họ cho rằng Tần Vương nhiễu trụ(*) chắc?” Kiều Trị hơi cau mày. Anh ta là người tôn sùng chủ nghĩa duy vật tuyệt đối: “Trên đời này làm gì có ma? Chỉ có con người giả thần giả quỷ thôi.”
(*) Tần Vương nhiễu trụ: ý nói Tần Thủy Hoàng chạy vòng quanh cột trụ để tránh bị Kinh Kha ám sát.
“Tất nhiên không phải là ma, chẳng qua là đám láng giềng tự hù dọa chính mình thôi.” Lưu Gia Minh vội tỏ rõ lập trường, sau đó nói tiếp: “Nhưng không phải là ma thì là cái gì?”
“Người tự nhận là thấy ma kia nói còn rất ra dáng ra hình, còn bảo anh ta thấy ma quá sợ hãi nên suốt một đêm không tắt đèn. Kiểm tra máy đo điện có thể thấy tối qua anh ta thật sự lãng phí rất nhiều điện… Không giống như nói dối.”
Kiều Trị cau mày, quay sang nhìn Dịch Gia Di, kiên định nói: “Nói không chừng là hung thủ chạy về định tiếp tục vứt xác, kết quả bị người ta nhìn thấy.”
“Nếu hung thủ chạy về tiếp tục vứt xác thì vì sao lại làm cho máu văng khắp nơi? Đối với hung thủ mà nói, tất nhiên phải che giấu thi thể. Bị chúng ta phát hiện thì có ích lợi gì cho hung thủ?” Lưu Gia Minh hỏi lại.
Thấy hai người cãi nhau, Gia Di hắng giọng rồi lên tiếng:
“Có khi nào là… đêm qua có người thấy án mạng, nhưng sợ báo cảnh sát sẽ bị trả thù nên mới dùng cách này để che giấu bản thân, nhờ người khác báo cảnh sát hộ không?” Gia Di cau mày, bày ra vẻ mặt nghiêm túc suy tư.
“A… Rất có khả năng!” Kiều Trị ngẫm nghĩ rồi lập tức bày ra vẻ mặt bừng tỉnh, gật đầu nhìn Gia Di.
“Chị Thập Nhất nói có lý.” Thấy Kiều Trị phản ứng nhanh như vậy, Lưu Gia Minh vội vàng nịnh hót để không thua người khác.
Gần đây thường xuyên được người khác khen ngợi, Dịch Gia Di hiếm khi đỏ mặt.
Cô lúng túng gật đầu rồi xoay người đi vào hiện trường hung án, thoáng chốc đã thấy thi thể bị mất chi không che không lấp ――
“… Chẳng phải anh bảo đưa tôi về nhà sao? Đây là nơi nào?” Người phụ nữ bị mang vào nhà, bị ánh đèn làm cho chói mắt, quay đầu quan sát chung quanh, thân thể lảo đảo vì say rượu, bất mãn hỏi người đàn ông dẫn cô ta đến đây.
Người đàn ông đóng cửa lại, lập tức hiện nguyên hình yêu râu xanh, tiến lên một bước kéo người phụ nữ vào lòng, ra sức sờ mó.
“Làm gì đấy? Tôi không muốn…” Người phụ nữ kinh hãi, cơn say đã tỉnh hơn một nửa, xoay người ra sức xô đẩy, nề hà đối phương cường tráng mạnh mẽ, cô ta hoàn toàn không thể kháng cự.
Trong lúc xô đẩy, người phụ nữ chạm vào tạ tay của người đàn ông đặt trên sàn nhà, bỗng bùng nổ sức mạnh đập lên trán người đàn ông.
…
Thì ra chuyện này liên quan tới phong nguyệt.
Cứ có những người cảm thấy cuộc sống của mình không có gì để theo đuổi nên lựa chọn chết dưới hoa mẫu đơn mà thôi.
Hứa Quân Hào kiểm tra trán của người chết, lắc đầu nói: “Bị vật cùn va đập dẫn đến cái chết.”
Đôi khi con người thật sự rất yếu ớt.
Nhưng nhớ lại dáng vẻ suy sụp đến mức không ngừng khóc lóc trong lúc giết người của hung thủ lại rút ra được một kết luận khác: giết người thật sự rất khó.
“Hung khí chính là chiếc tạ tay này.” Anh Đại Quang Minh bỏ hung khí vào túi cất đi.
Gia Di ngồi bên cạnh Hứa Quân Hào, chỉ vào đóng dấu trên cổ tay người chết: “Đây có phải là con dấu lúc vào sân của một số hộp đêm không?”
Phương Trấn Nhạc lại gần xem xét, gật đầu nói: “Đây là hình đầu Medusa.”