Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1338 - Chương 1338 - Hai Đứa Trẻ 2

Chương 1338 - Hai đứa trẻ 2
Chương 1338 - Hai đứa trẻ 2

Chương 1338: Hai đứa trẻ 2

Các khách quen của quán ăn biết được cảnh ngộ của Bảo Thụ thì đều an ủi cậu bé. Sự chú ý của các cô dì chú bác khiến cậu thiếu niên ngượng ngùng lùi về sau bếp, thậm chí không chịu đứng trước cửa sổ bán đồ uống.

Cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn. Đêm khuya, thực khách dần dần rời đi, các thành viên của tổ B cũng đã ăn uống no đủ, lần lượt đứng dậy chào tạm biệt ra về.

Gia Di đưa tiễn mọi người ra cửa, Bảo Thụ cũng chạy ra ngoài, đứng bên cạnh cô vẫy tay chào “bye bye” với mọi người. Phương Trấn Nhạc rời đi cuối cùng, xuyên qua đám người, anh ngoảnh lại gật đầu chào Gia Di, lại nhìn nhóm Lưu Gia Minh trong chốc lát rồi mới quay đầu đi, dường như đang lưu luyến điều gì đó, cuối cùng anh vẫn mỉm cười, tiến về phía chỗ đỗ xe.

Gia Di biết anh Nhạc thích náo nhiệt, những lúc cô đơn một mình sẽ bị đau đầu, buổi tối thường xuyên mất ngủ. Lại nghĩ đến lời nói của chú Cửu hồi ban ngày, ánh mắt cô nhìn bóng lưng anh Nhạc không khỏi trộn lẫn một chút lo lắng.

Mấy phút sau, chiếc xe Jeep chạy ra từ con hẻm nhỏ, cô đơn lẻ bóng hòa vào làn xe, độc hành trong tiếng ồn ào.

Gia Di tựa lưng vào tường, buông mi lâm vào trầm tư.

Mãi đến khi mọi người dọn dẹp bàn ghế, chuẩn bị chơi mạt chược, sau khi xếp bài xong, bỗng phát hiện thiếu mất hai quân bài, Clara xoa đầu thắc mắc: “Ủa? Bị thiếu hai quân nào nhỉ?”

Lúc này Gia Di mới xấu hổ quay đầu, Gia Như đứng sau quầy thu ngân cũng ăn ý nhìn về phía chị gái, hai chị em không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, sau đó đồng loạt ngoảnh đầu đi như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Quân bài mạt chược sức khỏe, mạt chược tình yêu sẽ không bao giờ giao nộp đâu!

Đối với cuộc sống của người giàu, mỗi người đều có trí tưởng tượng của riêng mình.

Ví dụ như ngủ trên giường lớn hơn mười mét, lạc đường trong ngôi nhà của chính mình; ví dụ như mỗi ngày tỉnh dậy sẽ bơi lội, sau đó spa, chọn một đôi giày trong mười ngàn đôi giày cao gót đắt tiền để mang ra ngoài; ví dụ như chỉ cần ra ngoài ăn cơm nhất định phải ăn trong nhà hàng Michelin, mặc quần áo nhất định phải mặc trang phục may đo cao cấp của các nhãn hàng nổi tiếng nhất, xuất hành nhất định phải ngồi siêu xe phiên bản cao cấp; ví dụ như nạp mấy triệu vào thẻ xe buýt, cha mua xe lửa cho đứa con để đứa con có thể hòa nhập với bạn bè cùng trường…

Có lẽ một vài điều là sự thật, nhưng cũng có một vài điều tương tự như người nông dân tưởng tượng “Hoàng đế dùng đòn gánh bằng vàng”, “Đông Cung nương nương nướng bánh to, Tây Cung nương nương cuốn hành lớn”…

Các phú hào tất nhiên cũng sống cuộc sống như người bình thường, họ cũng sẽ ăn cơm ở quán ăn ven đường, cũng sẽ xách lồng chim ra ngoài dạo phố…

Hương Giang có rất nhiều người giàu ngầm, rất nhiều người giàu chân chính không được xếp hạng trên bảng tỷ phú Forbes. Người Trung Quốc chú trọng “không lộ tiền bạc ra ngoài”, ví dụ như cha của Phương Trấn Nhạc mặc dù được gọi là vua kim cương nhưng đến cùng có thể xếp hạng mấy trên bảng xếp hạng phú hào thì chưa biết được.

Khi mọi người nhắc đến người giàu nhất Hương Giang, người cùng đẳng cấp đó chính là vua tàu biển Lê Thiều Hoàng.

Lê tiên sinh là người tự làm giàu đúng tiêu chuẩn, từng chịu khổ cực nên biết việc tích lũy tài sản không phải là chuyện dễ dàng gì, đời tư không ăn chơi đàng điếm, sở thích lớn nhất chẳng qua là đi dạo trong công viên, đánh golf, tìm kiếm thức ăn ngon mà thôi.

Những bữa tiệc tùng trên du thuyền, các cuộc tụ hội hào hoa xa xỉ hầu như không thấy bóng dáng ông ấy.

Mà cách nuôi dạy con cái của ông ấy cũng giản dị như cuộc sống của mình, theo học tại một ngôi trường chất lượng tốt, chú trọng bảng điểm, sống kín tiếng không khoe giàu, không đua đòi vật chất, chú trọng nội tâm và thành tựu.

Thế nên ba đứa con trai và hai cô con gái của ông ấy đều không được coi là nuôi dưỡng trong sự giàu sang, cuộc sống hằng ngày chủ yếu là đi học trên trường, sau giờ học thì học thêm, hiếm khi xem TV, chơi game, giao du bạn bè vân vân… đã được xem là thú vui của họ.

Cũng chính vì cuộc sống giản dị nên mới theo quy luật, dễ bị kẻ khác thăm dò thời gian và tuyến đường, những thông tin như “bên cạnh có bao nhiêu người đi theo”, “có vệ sĩ hay không”… cũng rất dễ bị tổng kết và ghi nhớ.

Bình Luận (0)
Comment