Chương 1337: Hai đứa trẻ 1
“Chúng ta đều lập gia đình rồi…” Một người đàn ông trọc đầu mắt trợn xua tay.
“Tôi ra mặt, các ông chỉ cần trợ giúp tôi là được, có thành công hay không tôi đều sẽ bỏ chạy sang Loan Loan dưỡng lão, các ông sợ gì? Đến lúc đó lấy được tiền, thằng Kim Ngư cũng có thể đưa con ra nước ngoài du học, A Hoành có thể chữa bệnh cho vợ…” Ánh mắt Lâm Nhất Bá lướt qua mọi người. Để thuyết phục họ, ông ta tăng giá:
“Tôi đã theo dõi người nhà họ Lê hai tháng, cuộc sống của họ cực kỳ có quy luật, rất có cảm giác an toàn…”
Nói rồi, ông ta đặt mấy tờ giấy lên bàn, trên giấy ghi chép đủ loại thông tin như ngày tháng, tên người, địa điểm vân vân… Tất cả đều là lịch trình hằng ngày của con trai út nhà họ Lê, bao gồm cả bản ghi chép theo dõi đám người như gia chủ nhà họ Lê.
Thằng Kim Ngư của ngày xưa, bây giờ đã là ông Kim Ngư cầm bản ghi chép viết ngoáy như giun bò trên bàn, xem một lát không khỏi động tâm, ngược lại hỏi người khác:
“Tụi bay có làm không?”
Bỗng một cơn gió nổi lên trên biển, thổi vào quán trà được vây quanh bằng nilon dày khiến nó cứ chao đổi, dường như có tiếng súng nổ vang bên tai, khiến trái tim mỗi người đập thình thịch kinh hoàng.
Nhưng đó không chỉ là kinh hoàng, mà còn ẩn giấu một loại xúc động man rợ chưa bao giờ yên ổn trong dòng máu của chúng.
…
Khi bà nội của Bảo Thụ tổ chức lễ tang, các thám tử tổ B cũng đến dự. Mỗi người đều xoa đầu Bảo Thụ một chút bày tỏ sự an ủi.
Lúc lễ tang kết thúc, kiểu tóc rẽ ngôi lệch thiếu gia mà A Hương chải cho Bảo Thụ hồi sáng đã sớm thay đổi hoàn toàn, cả cái đầu tóc tai bù xù như lông chó mọc lộn xộn.
Tam Phúc nghiêm túc trò chuyện với Bảo Thụ về vấn đề nhận nuôi cậu bé, bị Bảo Thụ từ chối. Cậu bé đã thương lượng với anh Bò Tót rồi, tạm thời sẽ thuê phòng ở nhà Bò Tót, mỗi tháng làm việc nhà giúp Bò Tót, phụ đạo Bò Tót học tập dùng để bù lại tiền thuê nhà.
Khi cậu bé còn sống chung với bà nội đã tương đương với sống tự lập, việc nhà từ trong ra ngoài đều do cậu bé tự làm lụng, hiếm khi nhờ người khác giúp đỡ. Nay cậu bé sống ở nhà Bò Tót, ai chăm sóc ai còn chưa biết đâu, nói không chừng Bò Tót còn lời nhiều hơn ấy chứ.
Khi mọi người nói lời chào tạm biệt với Bảo Thụ và bà nội, mọi người mới phát hiện đã gần đến cuối năm, ai cũng đang chào tạm biệt năm cũ.
Vụ án ma cầu cứu từng gây xôn xao dư luận đã khép lại, Thúy Ngọc Uyển làm lễ cúng bái mười ngày liên tiếp để đưa hồn ma lên cầu Nại Hà, cũng có rất nhiều nam nữ già trẻ đến nghĩa trang nói lời từ biệt với cố nhân.
Sau khi bà nội của Bảo Thụ được đưa vào nghĩa trang, mọi người nhân tiện mua hoa đi thăm Từ Thiếu Uy, kể cho anh ta mấy câu ngắn gọn về sự thay đổi của mọi người trong năm qua:
“… Hiện tại chị Thập Nhất càng ngày càng uy phong rồi, cả Hương Giang này sẽ có người không biết thủ lĩnh lớn nhất của đội cảnh sát là ai, nhưng không ai không biết madam Dịch… Ngay cả tôi bây giờ cũng được ké danh tiếng, thám tử mắt to nhỏ ha ha ha, người ta cũng gọi tôi là thám tử đẹp trai nữa…”
Lưu Gia Minh khe khẽ thở hắt ra một hơi, quay đầu nhìn chú Cửu, được gác tay lên vai rồi mới đi theo mọi người rời đi.
Rời khỏi nơi này, các thám tử tổ B chậm rãi ra ngoài chờ, người nhà họ Dịch lại chuyển sang một khu mộ khác.
Dịch Gia Đống ôm em trai em gái, kiêu ngạo lải nhải: thành tích của Gia Tuấn vẫn rất tốt, Gia Như cũng rất phấn đấu, Gia Di bây giờ là người nổi tiếng khắp Hương Giang, anh cũng kinh doanh Dịch Ký rất tốt, thậm chí còn có bạn bè tặng cửa hàng cho anh dùng, cửa hàng Dịch Ký mở rộng diện tích, náo nhiệt đến mức có thể sánh bằng nhà hàng…
Phương Trấn Nhạc cùng đi tảo mộ với người nhà họ Dịch, dâng một bó hoa cho ông bà cụ.
Lúc rời đi, mọi người tập kết nghỉ ngơi ở quán trà ven đường.
Phương Trấn Nhạc mượn cớ vào nhà vệ sinh mà biến mất mười mấy phút. Gia Di liên tiếp quay đầu nhìn anh, dường như rất lo lắng Phương Trấn Nhạc sẽ thật sự gặp phải phiền toái trong nhà vệ sinh.
Chú Cửu đi cùng mọi người đến nghĩa trang vươn hai ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay cô. Khi cô quay đầu lại gần, ông ấy thì thầm với cô: “Hằng năm sir Phương đều sẽ đến đây viếng mộ anh trai. Ở nhà họ, cậu ấy vốn dĩ không chỉ có một người chị mà còn có một người anh… Nhưng thực tế trong ngôi mộ đó chỉ chôn quần áo di vật thôi…”
Nói đến đây, chú Cửu thở dài, dường như muốn nói lại thôi.
Đúng lúc này Phương Trấn Nhạc quay về, ông ấy không nói tiếp nữa.
Mọi người trở về Dịch Ký, tiếp tục bận rộn với công việc của mình.