Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1336 - Chương 1336 - Tội Ác Nảy Sinh 3

Chương 1336 - Tội ác nảy sinh 3
Chương 1336 - Tội ác nảy sinh 3

Chương 1336: Tội ác nảy sinh 3

Mãi đến khi tiếng chuông cửa vang lên ngoài phòng, Bảo Thụ nghe thấy anh Bò Tót ra ngoài mở cửa, sau đó là tiếng kêu to quen thuộc của Gia Như: “Chào buổi sáng anh Bò Tót! Các anh dậy hết chưa? Bảo Thụ dậy chưa? Em mang bữa sáng cho các anh đây, chị gái lái xe chở em đến đây, chị ấy còn đang tìm chỗ đậu xe ở dưới lầu kia kìa…”

Bảo Thụ ôm chăn đứng dậy, lau mặt một phen, bỗng nghĩ rằng mặc dù mình đã trải qua quá nhiều lần ly biệt, nhưng ông trời cũng không quá tệ đối với mình.

Cậu bé vuốt mái tóc ngắn mấy cái, mặc quần áo vào rồi gấp chăn gọn gàng, sau đó đẩy cửa ra, chào hỏi anh Bò Tót và Gia Như.

Sau khi đã tỉnh táo, cậu bé vẫn là cậu thiếu niên kiên cường như ngày trước.

Lễ tang của bà nội Bảo Thụ được Clara lo liệu từ đầu tới cuối.

Người phụ nữ tháo vát nhanh chóng tìm hiểu rõ ràng công việc từ trong ra ngoài, cãi cọ đàm phán với nhân viên nhà tang lễ, mỗi một giai đoạn, mỗi một chi tiết đều được lôi ra nói rành mạch, chẳng những không cho đối phương chiếm được một chút ích lợi nào mà còn an bài đoàn đội nhà tang lễ rõ ràng.

Còn Gia Di thì tranh thủ thời gian đi xem nhà chung quanh, tìm hiểu giá cả thị trường bất động sản.

Giá cả bất động sản ở Hương Giang thập niên chín mươi đã tương đương với giá nhà Thượng Hải năm 202X trước khi Gia Di xuyên không. Những tòa nhà chỉ mới được mở bán mà chưa giao phòng có ở khắp nơi, bất cứ một căn hộ nào đẹp một chút cũng cần bốn năm triệu, ngay cả căn hộ hơn bốn trăm thước (hơn bốn mươi mét vuông) cũng trị giá hơn một triệu tệ, quả thực khiến người ta kinh ngạc đến rớt cằm.

Phải biết rằng hiện tại ở Thượng Hải chỉ cần mấy trăm ngàn tệ sẽ mua được một căn hộ ở đoạn đường không tệ! Bên phía Phổ Đông thậm chí còn chưa được khai phá, chỉ cần một triệu tệ cũng đủ để đầu tư rất nhiều…

Tiếc rằng hiện tại cô phải sống ở Hương Giang, tạm thời giải quyết vấn đề nhà ở trước thì mới có thể suy xét chuyện đầu tư, không thì thật sự phải đến đại lục mua nhà thôi.

Cô mới đi dạo mấy ngày đã bắt đầu khó chịu cả người.

Mỗi một tên giám đốc bất động sản đều bày ra thái độ giá nhà tăng gấp bội mỗi ngày, nếu bây giờ không mua thì sau này sẽ không mua nổi nữa đâu, cảm giác gấp gáp như ập vào mặt, khiến người ta cảm thán:

Sống ở Hương Giang, không dễ dàng chút nào.

Những người nảy sinh cảm thán này không chỉ có mình Dịch Gia Di đang phiền lòng vì muốn mua được một căn nhà rộng vừa ý mình.

Còn có rất nhiều người dân Hương Giang cảm nhận được sự áp lực và đau khổ theo sự chênh lệch giàu nghèo càng ngày càng lớn, phân biệt giai cấp càng ngày càng nghiêm trọng.

Lâm Nhất Bá cảm thấy ông ta cũng là một người dân Hương Giang như vậy. Thỉnh thoảng thấy báo chí đăng tin gia đình giàu có uống tổ yến như uống cháo, lấy cá mú dẹt làm trứng cá, dùng loại trà nổi tiếng 1 gram trị giá mấy ngàn đô la Hồng Kông để nấu trứng luộc trong nước trà, ông ta lại cảm thấy tức giận trong lòng.

Dần dần miệng ăn núi lở, dần dần túng quẫn, dần dần ý thức được không thể không tính toán thêm lần nữa cho tương lai của mình.

Đa số con người sẽ muốn lặp lại kinh nghiệm thành công của mình khi gặp phải khó khăn trong cuộc đời ―― sự lặp lại này sẽ tụ tập toàn bộ nguyên tố liên quan tới “thành công trong quá khứ” của mình mà không chắt lọc bất cứ thứ gì.

Thế là Lâm Nhất Bá tìm đến những người anh em đã từng cùng mình thành công làm đại sự, cả nhóm lại lần nữa ngồi quanh bàn trà trong quán trà bên bến tàu.

Gió biển mùa đông có thể thổi bay mái tóc của con người ta. Họ trốn ở nơi tránh gió, lắng nghe tiếng gió, nhớ lại cái dũng của năm xưa.

Mọi người thường xuyên than thở, thường xuyên tiếc hận, thường xuyên nhớ lại. Mãi đến khi Lâm Nhất Bá bất chợt hỏi: “Có muốn làm thêm một vụ nữa không?”

Những người khác đều ngẩng đầu lên, khó tin nhìn về phía Lâm Nhất Bá. Hai bên tóc mai của họ đã trắng, mỗi khi ngẩng đầu nhìn người khác trên trán sẽ dựng lên nếp nhăn, đôi mắt đục ngầu, thân thủ cũng không mạnh mẽ như ngày xưa nữa, còn có thể làm được gì?

“Trong tầng hầm của tôi còn giấu ba khẩu súng hồi trước từng dùng, chỉ mới bắn 4 viên đạn, vẫn còn dùng được.” Lâm Nhất Bá vươn một cánh tay, ánh mắt quan sát chung quanh, xác định chủ quán trà cách họ rất xa, không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ rồi mới nói tiếp:

“Làm loại chuyện này, chúng ta cũng đâu có ăn cướp, mấy ông già thoạt nhìn như vô hại ngược lại sẽ dễ dàng thành công hơn năm đó đứa nào đứa nấy đầy mặt dữ tợn chứ nhỉ?”

Bình Luận (0)
Comment