Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1335 - Chương 1335 - Tội Ác Nảy Sinh 2

Chương 1335 - Tội ác nảy sinh 2
Chương 1335 - Tội ác nảy sinh 2

Chương 1335: Tội ác nảy sinh 2

Gia Tuấn và Gia Như đều ngồi bên cạnh Bảo Thụ, một người kéo tay cậu bé, một người ôm vai cậu bé.

Không lâu sau, mấy đứa nhỏ đã ôm chầm lấy nhau, mỗi đứa đều bị ảnh hưởng bởi cảm xúc đau buồn. Gia Như khóc thê thảm nhất, thậm chí Bảo Thụ còn phải an ủi cô bé…

Gia Di đứng dậy nhìn ba đứa bé, sau đó xoay người cùng A Hương sửa soạn lại đồ đạc của Bảo Thụ trong phòng. Clara từ bên ngoài trở về, mua rất nhiều tiền giấy vàng mã: “Sau này Bảo Thụ tạm thời sống ở chỗ chúng tôi đi, cho cậu bé ở chung với chàng trai Đậu Hũ.”

“Vẫn là sống ở nhà tôi đi.” Lúc này Bò Tót bỗng vào nhà, mặc dù dáng vẻ trông hung dữ nhưng lại có đôi mắt rất đáng tin cậy: “Tôi sống một mình, nhà riêng của tôi, sẽ tiện lợi hơn nhiều.”

“Cũng được.” Clara gật đầu, lại hỏi Gia Di: “Có cần hỏi ý kiến của Bảo Thụ không?”

“Đừng. Nếu hỏi thằng bé thì nó sẽ đòi ở lại đây. Lúc còn bà nội thì được, bây giờ nó sống một mình sao mà yên tâm cho nổi.” Gia Di ngẫm nghĩ rồi quyết định khuyên nhủ Bảo Thụ để cậu bé đến nhà Bò Tót sống một khoảng thời gian.

Bà nội qua đời, họ không có tiền viện trợ, một mình Bảo Thụ không thể sống trong khu nhà cũ này được. Chắc chắn Gia Di sẽ không cho cậu bé đến những cơ cấu phúc lợi như trại trẻ mồ côi gì đó, nhưng nếu sống trong nhà họ thì cậu bé chỉ có thể ở trong thư phòng.

Gia Di mím môi đứng trong căn nhà chật hẹp, bắt đầu suy nghĩ về tương lai:

Bây giờ cô đã có hơn hai triệu tiền tiết kiệm, nếu như mua nhà trả hết tiền một lần thì chỉ mua được một căn hộ nhỏ, địa điểm cũng sẽ không tốt cho lắm. Thứ nhất chắc chắn sẽ không đủ diện tích để bốn người nhà họ Dịch tính cả Bảo Thụ cùng nhau sinh sống, thứ hai e rằng sẽ cách Dịch Ký và trường học của bọn trẻ rất xa.

Nếu như mua nhà to thì đại khái chỉ đủ để trả tiền đợt đầu, kế tiếp chẳng những áp lực trả tiền vay mua nhà sẽ rất lớn mà điều kiện nhà cửa cũng sẽ không được tốt cho lắm.

Cô vẫn muốn mua một căn nhà khiến mình hài lòng, không biết khu biệt thự sắp bắt đầu mở bán ở Đại Bộ có thật sự rẻ tiền như lời anh Nhạc hay không. Xem ra bữa sau có thời gian rảnh phải đi tìm hiểu một chút.

Đến đêm khuya, mấy người Dịch Gia Đống giúp Bảo Thụ xử lý xong toàn bộ công việc rồi đưa cậu bé ngồi lên xe Bò Tót, nhìn cậu bé được chở đi, sau đó mới yên tâm trở về nhà mình.

Mặc dù nhà của Bò Tót không lớn, nhưng cũng có hai phòng ngủ một phòng khách một nhà vệ sinh một nhà bếp, là một căn hộ rất tiện nghi, trang hoàng rất giản dị, gam màu lạnh là chủ yếu, vừa sạch sẽ vừa ngầu.

Bảo Thụ hơi câu nệ ngồi trên sofa phòng khách, nhận ly nước mà Bò Tót đưa cho mình, vừa uống nước vừa dụi đôi mắt sưng như quả đào.

“…” Bò Tót không am hiểu an ủi người khác, nhưng thấy thiếu niên như vậy anh cũng muốn nói điều gì đó. Thế là anh bưng ly nước đứng bên cạnh lưỡng lự một lát, mới nói bằng giọng điệu gượng gạo:

“Anh cũng phải sống một mình từ hồi rất nhỏ, hồi đó anh cảm thấy rất vất vả, nhưng…”

Anh ngẩng đầu đối diện với thiếu niên mắt thỏ, nhún vai nói tiếp: “Rồi sẽ ổn thôi. Hơn nữa bây giờ em không chỉ có một mình. Mặc dù bà nội đã qua đời, nhưng người nhà họ Dịch đều coi em là người thân, lo liệu việc nhà giúp em, thu xếp cuộc sống cho em… Em cũng không cô đơn.”

Bảo Thụ gật đầu, im lặng một lát, rốt cuộc cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Cậu bé uống một ngụm nước rồi mới ngẩng đầu lên hỏi: “Anh Bò Tót, em ngủ ở đâu ạ?”

Bò Tót mỉm cười, vẫy tay gọi cậu bé, dẫn cậu bé vào phòng ngủ phụ.

Ánh trăng chiếu vào phòng nhỏ, đệm giường sạch sẽ chỉnh tề, một căn phòng rất thoải mái.

Bảo Thụ đứng bên giường, vươn tay vuốt ve nệm chăn mềm mại, sau đó ngồi lên nệm giường mềm nhũn, buông mi kiểm soát cảm xúc một lát mởi ngẩng đầu lên nói cảm ơn Bò Tót.

Bò Tót ừ một tiếng. Lúc xoay người rời đi, anh cũng bắt chước người khác, nhẹ nhàng xoa đầu Đinh Bảo Thụ.

Đêm nay, Bảo Thụ ngủ không được yên giấc, cứ nằm mơ rồi bừng tỉnh, đôi lúc nước mắt sẽ làm ướt áo gối, cậu bé duỗi tay chạm vào thấy ẩm ướt mới biết mình lại khóc.

Sáng hôm sau, cậu bé ỉu xìu rời giường, mờ mịt ngồi trong căn phòng xa lạ.

Bình Luận (0)
Comment